Du Ân thực sự không muốn để ý đến cái kiểu mặt dày của anh nữa, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao anh cũng sắp đi công tác rồi, thôi thì đừng so đo với anh, nhanh chóng cho anh uống canh rồi đuổi đi, còn cô thì có thể thanh tĩnh mấy ngày.
New Zealand khá xa, ước tính ít nhất một tuần nữa anh sẽ không thể về được.
Vì vậy Du Ân không nói gì, xoay người đi vào bếp múc một chén canh đưa cho Phó Đình Viễn.
Sau khi Phó Đình Viễn uống xong liền cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp. Phải biết rằng gần đây thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, một chén canh ấm áp như vậy quả thực có thể tăng thêm cảm giác hạnh phúc cho người ta.
Sau khi uống xong, Du Ân cầm lấy bát, xoay người đi vào phòng bếp, không nói một câu nào dư thừa với anh.
Phó Đình Viễn nhìn cô đang rửa bát một cách thanh nhã trong căn bếp sáng sủa, rất hoài niệm hơi ấm mà cô đã ban tặng khi trước.
Khi trời lạnh, anh về nhà trong tình trạng bụng đói kêu vang lại kiệt sức. Một ánh đèn dịu dàng, một bát canh nóng hầm hập, một bàn đồ ăn ngon lành, mọi mệt nhọc, lạnh lẽo đều tan biến không còn dấu vết.
Trong mấy năm đó, anh không phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô ở đó làm cái này cái kia cho anh.
Nhưng bây giờ...
Phó Đình Viễn thực sự không muốn thừa nhận mình đã lưu lạc đến mức phải dựa vào một con mèo mới có thể gia tăng tình cảm với cô, cũng đã sa sút đến mức thơm lây ông cụ mới có thể uống được canh cô hầm.
Hóa ra không ai thực sự chịu ở yên một chỗ và chờ đợi mãi mãi.
Trong lòng dâng lên cảm xúc vô hạn, chỉ hận mình ngay từ đầu đã không nâng niu quý trọng.
Nghĩ vậy, anh cất bước vào phòng bếp, quanh đi quẩn lại, anh gọi tên cô: "Du Ân..."
Du Ân thật sự rất sợ phải ở một mình với anh, vừa nhìn thấy anh bước vào bếp, lập tức lau tay rồi từ bên cạnh chạy ra ngoài.
Phó Đình Viễn: "..."
Cô là chuột thấy mèo hả?
Anh có đáng sợ như vậy không?
Xoay người đi vào phòng khách, anh trừng mắt nhìn cô và con mèo trong lòng cô mà kháng nghị: "Em chạy làm gì?"
Du Ân nhẹ nhàng xoa xoa con mèo con trong tay, làm như không có việc gì mà nói: "Tiểu Tiểu kêu mà. Tôi ra xem nó bị sao."
Phó Đình Viễn cười ha ha một tiếng. Có con mèo này, hai người bọn họ thực sự có thể lấy con mèo này làm cớ quá nhiều. Anh lấy con mèo làm cớ để gặp cô, còn cô thì lấy con mèo làm cái cớ để trốn tránh anh.
Hơn nữa, khả năng mở to mắt nói dối của cô càng ngày càng mạnh, còn nói Tiểu Tiểu kêu nữa chứ. Vừa rồi anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng mèo kêu nào!
Còn nữa, cô ôm con mèo kia vào trong ngực là đang dùng phương thức như vậy để chống lại sự tiếp cận của anh à?
Con mèo không tốt với anh, anh vừa tới gần nói không chừng nó lại muốn cào anh một cái.
Tâm trạng tốt mà Phó Đình Viễn vừa gây dựng vì một chén canh lại tan thành mây khói vì một chiêu này của Du Ân.
Du Ân thúc giục anh: "Thời gian không còn sớm nữa, anh mau lên máy bay đi thôi. Tôi cũng phải đi thăm ông nội đây."
Thực sự đã quá muộn rồi, Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cất bước rời đi.
Du Ân nhìn chiếc xe của Phó Đình Viễn biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi Phó Đình Viễn thú nhận với cô rằng anh yêu cô, anh đã xuất hiện trước mặt cô bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí ngay cả khi cô đến thủ đô anh cũng không thể yên tĩnh. Cô có cảm giác sắp thở không ra hơi rồi đây này.
Cuối cùng đợi được anh đi công tác, Du Ân có thể không thoải mái sao?
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân thu dọn đồ đạc một chút và mang món canh hầm đến bệnh viện.
Khi đến trước cửa phòng của ông cụ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong thì bèn dừng bước lại, vì cô nghe thấy giọng của Đổng Văn Huệ.