Trước khi, Du Ân từng đi thăm đoàn của Tô Ngưng, nhưng khi đó cô chỉ là một người bé nhỏ trong suốt, không ai thèm để tâm đến cô.
Mọi người đều nghĩ rằng cô là bạn của Tô Ngưng mà thôi, không biết lúc đó cô là vợ của Phó Đình Viễn, và cũng là một biên kịch nhỏ vô danh của một bộ phim truyền hình nào đó có các ngôi sao tham diễn.
Sau khi được công khai rằng cô là con gái của Diệp Văn, rất nhiều sao nữ nhìn cô thấy rất quen mắt, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì biết hóa ra đó chính là cô gái thường đến thăm đoàn Tô Ngưng.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều bắt đầu liên lạc với Tô Ngưng và xin thông tin liên lạc của Du Ân.
Du Ân nghe xong rất đau đầu. Cô cũng nói với Tô Ngưng về Lý Toàn Minh và cả những cuộc điện thoại số lạ đó.
Tô Ngưng trào phúng: "Uầy! Tên Lý Toàn Minh kia chỉ là cái thứ đồ bỏ đi, đồ cặn bã! Ỷ vào trong nhà mình có mấy đồng tiền nát mà suốt ngày cặp kè với các sao nữ. Hệt như Phó Thiến Thiến phiên bản nam vậy. Công ty của ba anh ta sắp bị anh ta phá cho tan tành rồi."
Tô Ngưng là người trong ngành giải trí, biết rất triệt để về những tên ăn chơi trác táng này.
Du Ân đau khổ nói: "Không phải tớ nên đổi số điện thoại chứ?"
Tô Ngưng nói: "Vô dụng, bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Cho dù cậu đổi số điện thoại, bọn họ vẫn sẽ tìm được cậu."
Du Ân phiền muộn đến suy sụp: "Vậy thì tớ phải làm sao đây? Sau này tớ sẽ bị bọn họ quấy rầy cả ngày sao?"
Tô Ngưng cười khúc khích: "Tớ có một ý kiến hay."
Du Ân khó hiểu: "Cái gì?"
Tô Ngưng nói: "Công khai mối quan hệ yêu đương của cậu với sếp Chung. Ít nhất thì những người đàn ông có ý đồ theo đuổi cậu sẽ hết hy vọng với cậu."
Du Ân thở dài, chuyện tối qua Chung Văn Thành nói giải trừ quan hệ của bọn họ, Tô Ngưng vẫn không biết. Mà ngay cả khi vẫn chưa giải trừ, cô cũng sẽ không thể công khai, bởi vì khi đó cô và Chung Văn Thành sẽ thực sự dây dưa không rõ nữa.
Du Ân nói chuyện này với Tô Ngưng. Tô Ngưng thở dài: "Được rồi, vậy thì không còn cách nào khác nữa."
Tô Ngưng đột nhiên nói thêm: "Không thì cậu đồng ý cho Phó Đình Viễn theo đuổi đi? Nếu vậy thì những người đàn ông đó sẽ từ bỏ hoàn toàn. Không thể không thừa nhận, đại chủ tịch Phó vẫn là nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên tài tuấn Giang Thành chúng ta, bất kể là giá trị con người hay ngoại hình khí chất."
Du Ân dứt khoát phủ định: "Điều đó càng không thể."
Mỗi khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Du Ân đều nghĩ rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ để ý đến Phó Đình Viễn nữa.
Tối hôm qua cào anh rồi đánh anh, cô vẫn chưa hả giận đâu.
“Không phải cậu vẫn còn tức giận về những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cậu khi đó chứ?” Tô Ngưng thở dài: “Thành thật mà nói, bây giờ tớ thấy anh ta như con "cún" vậy thì cũng có chút đồng tình với anh ta rồi.”
“Tô Ngưng, không phải chứ?” Du Ân cực kỳ đau lòng, người bạn tốt của cô còn đồng cảm với Phó Đình Viễn, cô tức giận lên án: “Cậu còn không biết anh ta đáng ghét như thế nào đâu!"
Tô Ngưng nhanh chóng sửa lời: "Không đúng, không đúng, tớ chỉ là có chút xíu đồng tình với anh ta mà thôi. So với tổn thương anh ta gây ra cho cậu khi đó, bây giờ cậu đối xử với anh ta chút xíu ấy cũng không là gì cả."
Bấy giờ Du Ân mới cảm thấy thuận khí một chút.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Chu Mi trên điện thoại: "Cổ của sếp Phó là cô cào phải không?"
"Tại cuộc họp, mọi người đều hỏi anh ấy có phải lại bị mèo cào nữa không. Lần trước không phải anh ấy bị Tiểu Tiểu cào vào mu bàn tay còn gì?"
"Kết quả anh ấy nói rằng anh ấy bị một phụ nữ cào."
"Cô biết đấy, câu này vô cùng mờ ám. Các giám đốc điều hành của công ty chúng tôi suýt chút nữa đã quên mất chủ đề của cuộc họp mà tiếp tục cố gắng tìm xem người phụ nữ của sếp Phó là ai."
Du Ân: "..."
Anh phải vô liêm sỉ đến như vậy sao?