Mặc dù lúc đầu đám người Giang Kính Hàn không thích việc Du Ân dùng thủ đoạn để bò lên giường Phó Đình Viễn, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng trong ba năm cô là mợ Phó, Du Ân thực sự đã làm hết bổn phận khiến họ không thể tìm thấy bất kỳ lỗi sai nào.
Cô ở bên Phó Đình Viễn một cách lặng lẽ và hiểu chuyện, lo lắng từng li từng tí mọi chuyện cho anh, không gây gổ, cãi vã hay tranh cướp.
Vì vậy, thái độ của Giang Kính Hàn đối với Du Ân cũng thay đổi, nên đến bây giờ bọn họ vẫn quan tâm đến cô.
“Ừ.” Lời nói của Giang Kính Hàn khiến trái tim Phó Đình Viễn chùng xuống.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói phải chú ý đến công tác tư vấn tâm lý cho bệnh nhân.
Tuy nhiên, lúc này cô nhất định sẽ không chấp nhận người mà anh sắp đặt.
Tuy nhiên, trước khi Phó Đình Viễn có thể nghĩ ra cách sắp xếp tư vấn tâm lý cho Du Ân thì Du Ân đã xảy ra chuyện.
Vào buổi tối, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang ăn tối cùng nhau.
Để tránh bị nghi ngờ, vào buổi chiều Giang Kính Hàn đã đưa cô vợ nhỏ của mình đi nước ngoài, đỡ phải bị Đồng Văn Huệ tiếp tục tìm kiếm anh ta.
Hứa Hàng gọi cho Phó Đình Viễn: “Du Ân đã đến bệnh viện của chúng tôi, cô ấy cứ sốt cao mãi không hạ. Có lẽ là do tổn thương ban ngày quá lớn đã gây ra chuyện này.”
“Cái gì?” Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, định lao ra ngoài.
Hứa Hàng đã kịp thời ngăn chặn anh trong điện thoại: “Cậu không cần phải tới đây, Chung Văn Thành đã đưa cô ấy đến rồi.”
“Có lẽ Chung Văn Thành đã biết cô ấy xảy ra chuyện lớn nên vội vàng quay về. Anh ta nói khi chạy đến chỗ ở của Du Ân, gõ cửa mãi mà Du Ân mới ra mở cửa cho anh ta, lúc đó, cả người cô ấy đã sốt nóng hừng hực rồi.”
Phó Đình Viễn giữ chặt điện thoại di động của mình, không nói được lời nào.
Anh biết cô đang có tâm trạng không tốt, nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, anh vẫn cầm chìa khóa, định dứt khoát rời đi.
Dịch Thận Chi ngăn lại: “Không phải đã nói bạn trai người ta đến rồi sao?”
Khi chồng cũ gặp bạn trai, người xấu hổ chính là chồng cũ.
“Có mặt bạn trai thì sao chứ? Đi thăm người có bạn trai là phạm pháp à?” Phó Đình Viễn bỏ lại câu nói này cho Dịch Thần Chi rồi tiếp tục chạy đi.
Dịch Thận Chi bất đắc dĩ phải chạy theo sau, đúng là không phạm luật, nhưng mất mặt.
Nhưng bây giờ rõ ràng là Phó Đình Viễn thông quan tâm đến sĩ diện của bản thân, anh cứ lái xe chở Dịch Thận Chi chạy như bay đến bệnh viện.
Du Ân đã được chuyển vào phòng bệnh và đang được truyền nước để hạ sốt.
Chung Văn Thành đang canh giữ bên giường của cô với vẻ mặt đau khổ. Sau khi nhìn thấy Phó Đình Viễn bước vào, Chung Văn Thành, người vốn luôn hiền lành và tao nhã đã bất chợt nổi giận, bước tới và không nói không rằng mà đấm Phó Đình Viễn một đấm.
Cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều không nghĩ rằng Chung Văn Thành sẽ ra tay đánh người, Phó Đình Viễn không kịp trở tay đã bị Chung Văn Thành đấm trúng mặt.