Bị dồn ép bởi câu nói yêu cũ của anh ta, bởi vì cô cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Khi cô cố gắng hết sức đợi bên cạnh anh ta thì anh ta chán ghét cô, bây giờ họ đã ly hôn hơn một năm rồi mà anh lại bảo yêu cô.
Không phải mỉa mai chứ là cái gì?
Phó Đình Viễn đi sang ngồi xuống chiếc ghế bên giường, sắc mặt buồn rầu nói: "Để xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự rất ân hận"
Phó Đình Viễn không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt sự day dứt và tiếc thương trong lòng anh với Du Ân, vốn dĩ hôm nay anh muốn thổ lộ tấm lòng với cô, Phó Thiển Thiển lại làm ra chuyện thế này với cô, hiện giờ anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
"Tôi sẽ kiện Phó Thiến Thiến." Du Ân chẳng nhìn Phó Đình Viễn, chỉ nói một câu với giọng điệu kiên quyết.
Phó Đình Viễn nhìn Du Ân với ánh mắt trầm lắng, chẳng hề ngập ngừng bảo: "Được."
Du Ân hơi ngạc nhiên ngoảnh sang nhìn anh, dường như không ngờ anh ta sẽ thẳng thắng đồng ý như vậy.
Dẫu sao Phó Thiên Thiên cũng là em gái của anh ta, Du Ân còn tưởng rằng anh sẽ bất chấp tất cả bảo vệ Phó Thiên Thiến.
Phó Đình Viễn lại nói: "Khi về tôi sẽ đưa cách thức liên lạc của Giang Kính Hàn cho em."
Du Ân lại ngạc nhiên không thôi, ý của anh ta là để Giang Kính Hàn tiếng tăm lừng lẫy làm luật sư cho cô, giúp cô kiện em ruột của anh ta?
Nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt cô, Phó Đình Viễn lại nói: "Nó làm sai thì đương nhiên phải chịu phạt"
Ý là anh tuyệt đối sẽ không bao che cho Phó Thiến Thiến.
Nhưng Du Ân vẫn dứt khoát từ chối ý tốt của anh: "Không cần, luật sư Giang cứ để cho Phó Thiến Thiến đi."
Cô không mời nổi Giang Kính Hàn, nếu như Giang Kính Hàn cho cô cái phí rẻ, cô cũng không thể chi, bởi vì chắc chắn là Giang Kính Hàn nể mặt Phó Đình Viễn nên mới cho cô cái giá hời, cô chẳng hề muốn mắc nợ Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói: "Tôi sẽ không mời luật sư cho nó."
Du Ân rũ mắt không đáp lời.
Anh ta có mời hay không cũng không quan trọng, anh ta không mời nhưng ba mẹ anh ta nhất định sẽ mời cho Phó Thiên Thiên, Đồng Văn Huệ nuông chiều Phó Thiên Thiên như thế, sao có thể để Phó Thiến Thiến vào tù chứ.
Phó Đình Viễn còn đang muốn nói thêm gì đó thì điện thoại của Du Ân đặt trên tủ đầu giường đổ chuông.
Phó Đình Viễn liếc nhìn, tên hiển thị trên đó là Chung Văn Thành, tâm trạng bực bội của anh bỗng chốc rơi xuống đáy.
Cú điện thoại này khiến anh nhớ ra, hiện tại cô là bạn gái của Chung Văn Thành.
Nhất thời, anh cảm thấy mình ngồi ở đây giống như đang chịu đựng sự giày vò trong chảo dầu, thế nhưng lại không muốn rời đi, bởi vì anh muốn xem cô và Chung Văn Thành ở với nhau như thế nào.
Du Ân thấy Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định rời đi, cô cũng không tránh né mà nghe cú điện thoại của Chung Văn Thành.
Lúc này Chung Văn Thành đang ở quê nhà và cũng không biết Du Ân vừa gặp phải chuyện gì, thế nên giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng: "Hội ký tên kết thúc chưa? Có thành công chụp ảnh cùng với thần tượng của em chưa?"
Chung Văn Thành biết Du Ân rất tôn sùng Diệp Văn, thế nên mới bắt chuyện như vậy.
Giọng nói của Chung Văn Thành rất cưng chiều, nhưng lại rất chí mạng đối với Du Ân vừa mới gặp phải giông tố, Du Ân không kiềm chế được rơi nước mắt lã chã.
Tuy nhiên cô lại