Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đừng dọa nó." Du Ân đúng lúc ngăn Phó Đình Viễn lại. 

Mặc dù Phó Đình Viễn có hơi không cam tâm, nhưng khi nghe thấy Du Ân nói thì vẫn thẳng lưng đứng dậy, chỉ là vẫn không kiếm được mà hỏi: "Nó trốn tránh cả ngày như vậy, tới khi nào thì em với nó mới thân với nhau chứ?" 

Du Ân chẳng hề nóng nảy: "Tính nó là thế đó, ép làm gì." 

Phó Đình Viễn liếc con mèo của Chung Văn Thành đang nằm trong lòng cô, không nhịn được mà nói: "Chẳng lẽ em có con mèo của Chung Văn Thành rồi nên mới không thèm để ý tới nó sống hay chết, đúng không?" 

Du Ân thả Muội Muội xuống, để nó tự đi chơi. 

Sau đó cô quay sang nhìn Phó Đình Viễn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô nói: "Trong mắt anh, tôi là loại người vô tình vô nghĩa vậy sao?" 

Phó Đình Viễn hừ một tiếng: "Em ở trước mặt người khác là cái dạng gì thì tôi không biết, nhưng trước mắt tôi thì vô tình vô nghĩa như vậy đó." 

Nói ly hôn thì lập tức ly hôn, chẳng chừa cho anh chút đường sống nào. 

Bây giờ nói không để ý tới anh thì thật sự không thèm để ý tới nữa, ngay cả một nụ cười cũng lười cho anh nhìn. 

Du Ân cảm thấy anh đơn giản chỉ đang cố tình gây sự nên không muốn để ý tới anh nữa, vội nói sang chuyện khác: "Nếu anh thật sự muốn thấy Tiểu Tiểu, tôi có thể thử gọi nó ra." 

Phó Đình Viễn từ chối vô cùng sảng khoái: "Thôi bỏ đi." 

Dù sao mục đích của anh cũng đâu phải đến thăm mèo, anh chỉ là muốn nhìn thấy cô thôi. 

Du Ân thuận miệng nói: "Vậy anh mau mau về lại công ty đi" 

Phó Đình Viễn: "..." 

Anh vừa tới chưa được mấy phút, còn chưa kịp ngồi mà cô đã vội đuổi người rồi sao? 

"Không ăn cơm trưa sao?" Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, tốt bụng đề nghị. 

Thật ra Phó Đình Viễn là muốn ăn cơm do Du Ân nấu. Chỉ một tô mì hồi trước vẫn chưa đủ để thỏa mãn cơn khát trong lòng anh, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, muốn quay lại tháng ngày có cô chăm lo từng chút một. 

Du Ân giơ tay túm tóc mình, sau đó búi cao lên, miệng đáp: "Vậy để tôi đặt đồ ăn ngoài." 

Cô phải chạy đua với thời gian để viết bản thảo, cơm trưa cứ chắp vá một chút là được. 

Từ khi trong nhà có thêm hai con mèo, cô bỗng cảm thấy thời gian chẳng đủ dùng. Trước kia cô có thể dành toàn bộ thời gian để viết bản thảo, nhưng bây giờ phải trích ra chăm sóc mèo, chơi với mèo, đặc biệt là còn phải bồi dưỡng cảm tình với Tiểu Tiểu. 

Phó Đình Viễn vừa nghe thấy câu “đặt đồ ăn ngoài”, cả người bỗng khó chịu hết cả lên. 

"Trước kia chẳng phải em thích nấu cơm lắm hả? Sao bây giờ tôi lại thấy cả ngày em chỉ biết ăn qua loa cho xong thôi vậy?" Phó Đình Viên phát hiện hình như từ sau khi về nước, cô chưa từng chân chính nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh. 

"Tôi bận lắm, làm gì có thời gian nấu nướng." Du Ân cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không tốt: "Tôi vừa phải chạy bản thảo, giờ còn phải chăm sóc mèo nữa." 

Du Ân vừa nói xong lời này, Phó Đình Viễn đứng hình ngay tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn. 

Bởi vì anh đã nhận ra rằng Du Ân không còn là... Du Ân của lúc trước nữa. 

Cho dù tương lai hai người có sống chung với nhau lần nữa, cả hai cũng chẳng thể quay về như trước, anh sẽ chẳng bao giờ được cô toàn tâm toàn ý chăm sóc lo lắng nữa. 

Bởi vì cô đã có công việc và sự nghiệp riêng của mình, nên anh không còn là cả thế giới của cô nữa. 

Phó Đình Viễn không thể xác định nổi cảm giác này là buồn bã, thương cảm hay là mừng thay cho cô. 

Cuối cùng, anh chỉ đành chọn cách rời đi: "Vậy tôi không quấy rầy em nữa." 

Du Ân ước gì anh đi lạ cho xong, nên vội vàng khách khí tiễn khách. 

Đứng ngoài cửa, Phó Đình Viễn ngẫm ngợi hồi lâu vẫn cảm thấy rất không cam tâm, nên cố gắng hỏi cô lần nữa: "Tôi tặng mèo cho em, có phải em nên mời lại tôi bữa cơm hay không?" 

Du Ân cạn lời không biết nói gì, cô chưa từng gặp ai tặng quà cho người khác mà còn chủ động đòi quà cảm ơn như anh. 

Vì vậy, cô cũng mỉm cười đáp lại: "Tôi tưởng đó là món quà anh thưởng cho tôi vì đã giành được quyền cải biên kịch bản của Diệp Văn." 

Phó Đình Viễn: "..." 

Anh thế mà lại không biết phải phản bác ra sao. 

Rốt cuộc cô học cái kiểu này từ ai vậy? Cả cái cách phản ứng nhạy bén, nhanh mồm nhanh miệng này nữa? 

Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, vô cùng bất mãn nói: "Mời tôi ăn bữa cơm thì có sao đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK