Du Ân không chỉ thích sách của Diệp Văn, mà còn thích cách làm người của ông ấy, rõ ràng tài hoa hơn người, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh khiêm tốn.
Sỡ dĩ Du Ân rất mong chờ buổi ký tên sách mới đó là vì, bộ sách mới này là tác phẩm mới đánh dấu sự trở lại sau nhiều năm của Diệp Văn.
Đúng vậy, đã gần bốn năm Diệp Văn không tiếp tục ra sách mới, hoàn toàn trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người.
Theo tin tức mà Tô Ngưng nghe ngóng được từ đám người trong giới nói rằng: Vợ Diệp Văn bị ốm, mấy năm nay ông ấy vẫn luôn bầu bạn bên cạnh vợ mình cùng nhau chữa bệnh.
Diệp Văn và vợ mình đã kết hôn được mấy chục năm, hơn nữa không có con cái, nhưng không hề ảnh hưởng tới tình cảm hai người họ, vẫn mặn nồng như cũ.
Sau khi Du Ân biết Diệp Văn đã giải nghệ vì chuyện này, cô càng thêm sùng bái ông ấy.
Một người đàn ông có thể vứt bỏ hết thảy mọi thứ làm bạn chăm sóc vợ mình khi hoạn nạn, chính là tình yêu đẹp đẽ nhất.
Buổi tối trước khi Du Ân rời khỏi, cô trở về nhà Chung Văn Thành cùng anh ấy, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Mẹ Chung Văn Thành cảm động kéo tay cô hết lời khen ngợi: “Sao trên đời này lại có một cô gái tốt như vậy chứ? Lớn lên vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa còn biết nấu nướng như vậy.”
“Đời này, Văn Thành nhà chúng ta thật sự rất may mắn mới có thể gặp được cháu đấy!”
Du Ân cảm thấy rất xấu hổ trước lời khen ngợi của mẹ Chung, Chung Văn Thành đứng bên cạnh tiếp lời: “Mẹ à, mẹ đừng quên một điểm, Du Ân còn rất có tài đấy.”
Mẹ Chung buồn phiền nói: “Xem đầu óc bác kia, đã quên mất một điểm quan trọng nhất này, cháu còn là một nhà biên kịch nữa.”
“Nghe Văn Thành nói, kịch bản của cháu rất hay, bác nhất định sẽ theo dõi những bộ phim của cháu.”
Trong lòng Du Ân cảm thấy vô cùng ấm áp, Chung Văn Thành lớn lên trong một gia đình như vậy, chẳng trách tích cách lại dịu dàng dễ chung đụng như thế.
Trên tầng cao nhất của Phó Thị.
Trước lúc tan tầm, Chu Mi tới văn phòng của Phó Đình Viễn, đối chiếu lịch trình ngày mai với anh một lượt.
“Mười giờ sáng mai, buổi ký tên sách mới của thầy Diệp Văn sẽ tổ chức ở lầu
một của tiệm sách Tân Hoa ở Giang Thành, đã hẹn gặp mặt ông ấy vào chín rưỡi.”
“Hay nói cách khác, anh có nửa tiếng đồng hồ để trò chuyện với ông ấy.”
Tiểu thuyết của Diệp Văn rất được hoan nghênh, trước kia sau khi được chuyển thể thành phim truyền hình thì bộ nào cũng trở nên nổi tiếng.
Sách mới lần này là bộ tiểu thuyết đầu tiên ông ấy trở lại văn đàn, Phó Đình Viễn định mua lại bản quyền rồi đẩy mạnh quảng cáo, mà để bày tỏ thành ý của mình, anh đã đưa ra một cái giá rất cao với Diệp Văn.