Nhưng mà Tống Nghênh trong điện thoại như không có vẻ gì là tức giận, Du Ân đứng ở một bên loáng thoáng nghe thấy Tống Nghênh trong điện thoại cười khanh khách mà trả lời Hứa Hàng: "Có gì mà phải xấu hổ chứ? Cũng giống như đàn ông thích thân thể những cô gái trẻ, bà già ba mươi tuổi cũng thích cơ thể của những chàng trai trẻ thôi."
“Ha ha!” Hứa Hàng tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, câu môi cười khẩy một tiếng thật nặng nề, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Du Ân đưa tay bóp trán, rất chi là đau đầu nói với Hứa Hàng: "Bác sĩ Hứa, vừa rồi anh đối xử với bác sĩ Tống như vậy có phải có chút không quá thích hợp hay không?"
“Hơn nữa bác sĩ Tống chỉ nói là muốn xin chữ ký mà thôi.” Du Ân nói đến điểm thì dừng. Cô cũng không thể không biết xấu hổ mà quở trách Hứa Hàng đã nói những lời khó nghe thế nào.
Hứa Hàng tức giận nói: "Chỉ là xin chữ ký mà thôi? Tôi thấy cô ta muốn hốt người ta thì có!"
Du Ân dang tay nói: "Bác sĩ Tống hình như là độc thân nhỉ? Nói lời không dễ nghe, cho dù cô ấy muốn hốt Chu Dật thì sao? Có quan hệ gì đâu nhỉ? Không đến mức bị anh nói đến mức như là làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo đúng không?"
Hứa Hàng bị câu hỏi bình tĩnh của Du Ân chặn họng đến mức không nói nên lời, Du Ân còn nói: "Anh tức giận phẫn nộ như vậy, chắc không phải là vì anh thích bác sĩ Tống đó chứ?"
Biểu hiện của Hứa Hàng không bình thường như vậy, nếu Du Ân không nhận ra được gì thì không khỏi quá ngốc đi.
"Tôi..." Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hàng hiện lên một tia xấu hổ, sau đó anh ta nắm lấy túi đựng laptop của mình, vội vàng nói với Du Ân: "Tôi về trước đây, cô cứ làm việc của mình đi."
Du Ân vội vàng nói: "Tôi còn muốn mời anh ăn cơm mà."
Cô lấy túi xách luôn rồi, thế mà giờ anh ta nói muốn đi?
“Không cần, việc nhỏ như cái nhấc tay thôi mà.” Hứa Hàng nói xong thì người đã rời đi, Du Ân không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Không cần đãi khách, Du Ân không muốn ra ngoài ăn nên đã gọi đồ giao tận hàng.
Trong khi chờ đồ ăn gọi bên ngoài, Du Ân gọi cho Tống Nghênh một lần nữa.
Du Ân rất áy náy nói: "Bác sĩ Tống, vừa rồi ngại quá. Tôi cũng không ngờ bác sĩ Hứa giành lấy điện thoại của tôi."
Sau đó Du Ân lại giải thích cho Tống Nghênh chuyện gì đã xảy ra, Tống Nghênh lạnh nhạt nói: "Không sao đâu."
Du Ân suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: "Giữa cô và bác sĩ Hứa?"
Tống Nghênh cũng không giấu giếm, nói thật với cô: "Trước kia lúc du học nước ngoài, tôi có ngủ với anh ta mấy lần. Tôi đã sớm quên mất nhưng dường như anh ta có rất nhiều ý kiến với tôi."
Du Ân ngạc nhiên há hốc mồm, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Những người sống ở nước ngoài cởi mở như vậy ư?
Ngủ mấy lần rồi mà cô ấy cũng có thể quên mất Hứa Hàng sao? Vả lại Hứa Hàng có vẻ cũng không phải là một người đàn ông khiến người ta dễ quên như vậy nhỉ?
Hứa Hàng có ngoại hình cao ráo đẹp trai, khí chất cũng lỗi lạc bất phàm, nghe nói lúc đi học còn là học sinh xuất sắc, vậy mà Tống Nghênh lại có thể quên được ngay một người đàn ông như vậy sao?
Dường như nhận ra được sự ngạc nhiên của Du Ân lúc này, Tống Nghênh lại cười giải thích: "Thành thật mà nói, lúc ấy tôi và anh ta có quan hệ như vậy đơn giản chỉ là cảm thấy bản thân học hành nhiều năm, đã một đống tuổi rồi
mà vẫn chưa phá thân, thế nên tìm một người đàn ông có điều kiện không tệ về mọi phương diện cảm nhận một chút mà thôi."
"Vả lại lúc đó chúng tôi đã sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn
mọi người cũng phải đường ai nấy đi. Ai còn nhớ ai chứ?" Nói tới đây, Tống Nghênh cũng có chút bất đắc dĩ: "Ai có thể ngờ được tôi dự định ổn định rồi tìm một bệnh viện làm việc cho tốt, vậy mà lại đụng phải anh ta đâu cơ chứ."