Thư Ninh không có lựa chọn nào khác ngoài nói: "Được rồi."
Thư Ninh biết rằng Diệp Văn có nhiều ý kiến với Phó Đình Viễn Vì Phó Đình Viễn đã làm tổn thương Du Ân.
Phó Đình Viễn có tâm trạng tồi tệ hơn sau khi nhận được thông tin từ bảo mẫu, Du Ân đã đi hẹn hò với Hà Vĩ Niên đó sao? Đã phát triển đến mức hẹn hò rồi ư? Lại còn trễ như vậy mà vẫn chưa về nhà?
Phó Đình Viễn không tin Du Ân có thể tiếp nhận Hà Vĩ Niên nhanh như vậy. Cô còn không vậy được chứ?
Chẳng lẽ cô đã yêu Hà Vĩ Niên ngay từ cái nhìn đầu tiên giống như khi cô đã gặp anh lúc xưa sao?
Còn nữa, hẹn hò kiểu gì mà muộn thế này chứ? Nhà hàng cũng nên đóng cửa rồi mà?
Phó Đình Viễn không rời đi, mà đứng dưới mái hiên của tổ hợp viện, châm một điếu thuốc rồi tiếp tục chờ đợi trong cơn gió thu vội vã.
Tất nhiên, trong lúc chờ đợi, anh vẫn tiếp tục gọi cho Du Ân, nhưng không ai trả lời cả.
Hút xong điếu thuốc, Du Ân vẫn chưa quay lại, Diệp Văn ở trong nhà cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Văn hoàn toàn không mời mình vào, Phó Đình Viễn biết ý định của Diệp Văn, và đó không có gì khác hơn là thể hiện sự không thích và không chào đón anh.
Phó Đình Viễn cũng không cần đi vào nhà, người anh đợi là Du Ân, đợi trong nhà và đợi bên ngoài cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Sau khi hút xong điếu thuốc thứ hai, một tiếng sấm vang lên trên đầu Phó Đình Viễn, sau đó là một cơn gió gào thét, và một cơn mưa xối xả dường như sắp ập đến.
Sau mùa thu, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối là rất lớn, bây giờ lại là nửa đêm, dưới gió lạnh, Phó Đình Viễn liếc nhìn thời gian liền nhận ra trời có vẻ hơi lạnh.
Anh lại cau mày nhìn về phía cuối con đường cách đó không xa, lúc này rốt cuộc cũng có ánh đèn từ xa chiếu gần tới.
Xe dừng ở cuối con đường, một nam một nữ đi dọc con đường trước tứ hợp viện, có lẽ vì thời tiết xấu nên cả hai đều đi khá vội vàng.
Phó Đình Viễn từ xa có thể nhìn thấy người phụ nữ đó chính là Du Ân, trái tim anh đang đập dữ dội, nhìn thấy hai bàn tay của hai người đan vào nhau, cả người anh như rơi xuống hầm bằng vậy.
Cô nắm tay Hà Vũ Niên sao?
Điều đó có nghĩa là gì?
Lần này, sẽ không phải là có người trong gia đình Hà Vĩ Niên bị bệnh nặng và cần phải sử dụng phương pháp này để mọi người cảm thấy thoải mái, phải không?
Mặc dù Phó Đình Viễn nghĩ vậy, nhưng trong lòng anh đã tuyệt vọng vì điều đó là không thể.
Lời giải thích duy nhất là Du Ân rất có thể đã đồng ý với Hà Tĩ Niên.
Bởi vì vậy nên anh đã hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động, đau lòng đến mức một câu cũng không nói được.
So với sự tuyệt vọng và đau đớn của mình, khi Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô sợ hãi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào anh hỏi với vẻ không tin: "Phó Đình Viễn?"
"Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh ở New Zealand à?"
Khi Du Ân đang nói chuyện, cô nhìn lên và thấy mắt Phó Đình Viễn đỏ hoe, không biết là muốn khóc hay là bị làm sao, dáng vẻ đau đớn tột cùng, giống như cô đã làm điều gì có lỗi với anh vậy.
Bị những suy nghĩ như vậy thúc đẩy, Du Ân đột nhiên nghĩ tới bàn tay của mình vẫn đang bị Hà Vĩ Niên nắm chặt nên vội vàng rút tay lại.