Theo lời dặn dò trước đó của Phó Đình Viễn, dọc đường Chu Mi có mua một cái áo nữ cho Du Ân.
Du Ân còn đang trong hôn mê, Chu Mi vào phòng bệnh đợi chăm.
Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn ra sân ngoài của bệnh viện, Phó Đình Viễn chỉ im lặng hút hết điếu này đến điều khác, có thể thấy cảm xúc của anh đã tích tụ đến sắp bộc phát.
Dịch Thận Chi thấy mà chịu không nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Chuyện này cậu định làm sao?"
Phó Đình Viễn không hề do dự nói: "Làm theo luật."
"Nếu làm theo luật, em gái cậu chắc chắn phải ở trong đó một thời gian." Dịch Thận Chi cũng không ngờ, Phó Thiên Thiên được nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung thế này.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: "Nó gây tội thì phải chịu."
Dịch Thận Chi thở dài, khá đồng cảm với anh: "Ba mẹ cậu có đồng ý không? Chắc chắn sẽ làm ầm lên với cậu đấy."
Phó Đình Viễn dí mạnh đầu thuốc lá vào nắp thùng rác bên cạnh: "Không thể cho bọn họ làm ầm lên, bọn họ một người chưa từng giáo dục, một người ngạo nghễ quả đáng, tóm lại đều không biết dạy dỗ con gái, có tư cách gì mà quậy chứ?"
Năm đó sau khi Phó Giang ngoại tình rồi gây vụ việc lớn như vậy thì đã ra nước ngoài, cũng không quan tâm đến hai anh em bọn họ nữa.
Cho dù hồi đó ông ta không ra nước ngoài thì tâm trí cũng đã không để ý đến anh em bọn họ nữa rồi.
Người cha như Phó Giang, bạc tình ích kỷ chẳng có bất cứ tình cha nào đối với bọn họ cả.
Còn về cách giáo dục của Đồng Văn Huệ với Phó Thiên Thiên thì hoàn toàn là nuông chiều dung túng.
Trước đây anh chưa bao giờ nhúng tay vào, anh cũng cho rằng con gái nên chiều chuộng một chút mới tốt, không ngờ cuối cùng lại nuông chiều đến nỗi phạm tội thế này.
Dịch Thận Chi lại nói: "Nói chứ, cậu có cho rằng Phó Thiến Thiến thực sự là loại người độc ác hiểm độc như vậy không?"
Theo sự hiểu biết của Dịch Thận Chi về Phó Thiến Thiến, cô ta là một đứa không có đầu óc.
Điêu ngoa xấc láo là thật, vừa ngu vừa đần cũng là thật.
Thủ đoạn bắt cóc Du Ân và còn để hai gã đàn ông ngủ với Du Ân không phải là chuyện mà chỉ số thông minh của Phó Thiên Thiên có thể nghĩ ra.
Nếu để Phó Thiến Thiến tự mình đối phó với Du Ân, Phó Thiến Thiến có lẽ sẽ làm mấy hành động thô bạo đơn giản như ra tay tát hoặc ném đồ vào Du Ân, cô ta sẽ không nghĩ đến phải quay video rồi giữ lại để sau này bắt chẹt Du Ân.
"Không phải thì sao?" Đương nhiên Phó Đình Viễn hiểu ý Dịch Thận Chi nói: "Cho dù Thẩm Dao xúi giục nó ra tay với Du Ân thì cũng sẽ không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, chúng ta có truy xét thì cũng chẳng truy được đến cô ta đâu."
"Nó ngu xuẩn kết bè bậy bạ, đó là hậu quả nó phải gánh chịu." Lần này Phó Đình Viễn không hề chùn tay với Phó Thiến Thiến.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lập tức nghĩ ra Phó Thiển Thiển chắc chắn bị xúi giục, nó có quan hệ tốt với Thẩm Dao, nhất định sẽ kể khổ với Thẩm Dao rằng nó không muốn ra nước ngoài, mà Thẩm Dao chỉ cần nói dăm ba câu đã có thể khiến