“Tớ mặc theo phong cách mà mình thích vẫn tốt hơn” Du Ân không chọn bộ tây trang đầy khí phách mà Tô Ngưng đưa cho cô, thay vào đó tầm mắt cô lại nhìn về phía chiếc áo khoác mỏng phía trên.
Lúc trước khi còn ở chung với Phó Đình Viễn, bởi vì bắt chước theo Thầm Dạo nên vô hình chung khiến cô đánh mất chính mình, lúc đó Thẩm Dao vẫn đi theo con đường đoan trang nên ngày nào cũng mặc váy của thương hiệu nổi tiếng, mang giày cao gót mảnh mai.
Thật ra Du Ân không thích phong cách đó chút nào, cô thích sự đơn giản và thoải mái, thích giày vải và quần jean, thích quần áo rộng rãi dễ chịu, thích thoải mái thể nào thì thoải mái thế ấy.
Du Ân mỉm cười và nói với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn thử chiếc áo khoác này"
Trời đã vào thu, buổi chiều nắng không còn quá gay gắt nên có thể mặc áo khoác thế này.
Sau khi Du Ân bước ra khỏi phòng thay đồ, Tô Ngưng phải thừa nhận gam màu be nhẹ nhàng này thật sự rất phù hợp với Du Ân, cô chỉ đứng đó thôi đã mang đến cảm giác trong trẻo, tươi mát xen lẫn chút khí chất nghệ thuật.
Cuối cùng dưới sự tư vấn của Tô Ngưng và nhân viên trong cửa hàng, Du Ân đã phối quần bó sát màu đen với giày bốt cao khiến cả người toát lên hơi thở của nghệ thuật.
Du Ân ăn mặc như vậy xuất hiện trong quán cà phê để gặp Thẩm Dao khiến Thẩm Dao rất kinh ngạc, đôi con người co rút giống như xảy ra động đất.
Hơn nữa trong tay Du Ân còn cầm theo hai quyển sách vừa mua ở hiệu sách, tiện đường nên Du Ân mới mua, bởi vì bên cạnh quán cà phê này có một tiệm sách cực kỳ lãng mạn nên cô đi vào mua hai quyển sách mà mình yêu thích.
Thẩm Dao nhìn thấy Du Ân đang đi về phía mình thì rất ngạc nhiên, nhịn không được chợt nghĩ đến hình tượng trong trẻo không dính chút bụi trần của nữ chính trong phim thần tượng, ngoại hình của Du Ân thật sự rất hợp với các bộ phim thần tượng.
Lúc cô ta vẫn còn là một diễn viên đã muốn đóng một vai như vậy không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị đạo diễn từ chối, đạo diễn nói khí chất của cô ta quá chính chắn không phù hợp với loại vai như vậy, nói thẳng ra là bảo cô ta không đủ trong trẻo thoát tục chứ gì?
Khoảnh khắc nhìn thấy Du Ân xuất hiện trước mặt mình, khỏi nói cũng biết Thẩm Dao đã nghiến răng nghiến lợi tới mức nào.
Sau khi Du Ân ngồi xuống, cô ta lập tức lên tiếng châm chọc: "Uầy, Du Ân, không phải cô mua bừa hàng nhái ở ngoài đường đấy chứ?"
Du Ân thản nhiên nói: "Tôi cũng là nhà sáng tạo tác phẩm, trước giờ tôi chỉ ủng hộ tác phẩm gốc và sẽ không bao giờ mua các sản phẩm đạo nhái."
Mấy lời này của Du Ân không chỉ làm rõ chuyện mình mua sản phẩm chính hãng của nhà thiết kế này, mà còn nói bóng gió chuyện Thẩm Dao đã mạo danh và sao chép bản thảo của cô, Thẩm Dao trộm gà không được còn mất nắm gạo nghe vậy thì sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Du Ân này đúng là càng ngày càng đáng ghét, từ khi nào mà chỉ cần mở miệng đã hùng hổ doạ người như vậy chứ?
Xem ra dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối mà cô bày ra trước mặt Phó Đình Viễn đều là giả vờ.
Thẩm Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc Du Ân lên tiếng nhắc nhở cô: "Cô Thẩm, nếu tôi đoán không làm thì hôm nay cô mời tôi ra đây để nói xin lỗi có đúng không?"
Lời của Du Ân đã nói trúng tim đen của Thẩm Dao, cô ta siết chặt hai bàn tay trong ngực một lúc lâu mới kiềm chế được nỗi căm phẫn trong lòng, cô ta không quên lời dặn của Thẩm Thanh Sơn trước khi cô ta ra khỏi cửa.
Cô ta sống chết không chịu nói xin lỗi với Du Ân, cô ta thà đấu đến một mất một còn với Du Ân chứ không muốn thỏa hiệp mà ăn nói khép nép trước mặt Du Ân.
Nếu đối tượng cần xin lỗi là người khác thì tâm lý của cô ta sẽ không xuất hiện trạng thái phản cảm như vậy, nhưng người đó lại là Du Ân, cô ta từng thua cuộc dưới tay Du Ân, hơn nữa Du Ân còn đoạt đi người đàn ông mà cô ta muốn lấy làm chồng.
Cô ta không muốn xin lỗi, một chữ cũng không muốn.
Nhưng Thẩm Thanh Sơn đã nói: "Con phải chịu được khổ mới có thể vượt trội hơn người khác, hiện tại Du Ân chỉ biết dựa vào quyền thế của Diệp Văn, nhưng tại sao một người đàn ông đã lớn tuổi như Diệp Văn lại che chở cho Du Ân như thế?"