“Tôi hiểu rồi.” Du Ân nói khẽ một câu.
Vì vậy, Tống Nghênh thực sự chỉ muốn chơi đùa với Hứa Hàng mà thôi. Còn Hứa Hàng, tưởng thật rồi.
Tống Nghênh lại nói ở đầu dây bên kia: "Tôi cũng xin lỗi vì đã làm phiền cô vì chuyện của chúng tôi. Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ nói rõ với anh ta sau."
“Ừ.” Nếu đây là chuyện của Tống Nghênh và Hứa Hàng, Du Ân cũng không thể nói gì khác.
Tuy nhiên, dựa trên trực giác cá nhân của mình, Du Ân cảm thấy nếu Tống Nghênh thực sự thú nhận với Hứa Hàng rằng chỉ coi anh ta là bạn tình, Hứa Hàng sẽ phát điên lên mất.
Du Ân tùy ý ăn chút cơm trưa rồi bắt taxi đến cửa hàng thú cưng mà Chung Văn Thành đã nói với cô trước đó, để mang con mèo mà Chung Văn Thành gửi nuôi về.
Mèo của Chung Văn Thành là mèo Ba Tư luôn có màu trắng như tuyết, tên là Muội Muội. Có thể thấy Muội Muội luôn được Chung Văn Thành chăm sóc rất chu đáo. Mọi cử chỉ của bé mèo tuyết trắng đều lộ vẻ chậm rãi thong dong tao nhã, hệt như khí chất của chủ nhân nó.
Vì là lần đầu tiên tiếp xúc với Du Ân nên Muội Muội còn có hơi sợ người lạ, nhưng chờ sau khi Du Ân mang nó về nhà và nhẹ nhàng chơi với nó một lúc, Muội Muội cũng dần trở nên quen thuộc với Du Ân.
Động vật cũng nhạy cảm với tính người, có lẽ là nhận thấy Du Ân tuyệt đối sẽ là một chủ nhân dịu dàng, cho nên sau đó Muội Muội đều dính vào lòng Du Ân không chịu xuống.
Du Ân xoa nhẹ cái cằm mềm mại của nó, chỉ cảm thấy có phần ham thú chơi bời, thậm chí còn không muốn làm việc.
Làm thế nào cho phải đây?
Một người một mèo đang an nhàn ở cùng nhau đến mơ màng thì chuông cửa của Du Ân vang lên.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Muội Muội xuống, Du Ân đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn. Du Ân còn không kịp hỏi anh có chuyện gì, tầm mắt lập tức bị hộp nhốt mèo mà anh mang theo trong tay hấp dẫn. Bởi vì bên trong có một con mèo nho nhỏ đang nhìn cô.
Đôi mắt rụt rè và mềm mại, trái tim Du Ân như tan chảy ngay lập tức.
Không dễ dàng gì mới khiến tầm mắt của bản thân dời khỏi con mèo nhỏ, cô khó hiểu mà chỉ chỉ con mèo, sau đó hỏi Phó Đình Viễn: "Anh đây là..."
Cô nhớ rằng Phó Đình Viễn không thích động vật nhỏ chút nào, cô vẫn nhớ rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn trong mắt anh khi cô đề nghị được nuôi một con vật cưng lúc trước.
Phó Đình Viễn đưa hộp cho cô, trong thần sắc có chút không được tự nhiên: "Tặng cho em."
Anh thuộc phải hành động, sau khi đưa ra quyết định muốn tặng một con vật cưng cho cô thì lập tức liên hệ với cửa hàng thú cưng mà Giang Kính Hàn đề cử cho anh. Sau khi cùng Phó Giang về nhà, anh nhanh chóng rời đi.
Anh đến cửa hàng thú cưng trước tiên, sau khi chọn được con mèo này bèn mang nó theo đến đây.
Về lý do tại sao lại chọn con mèo này, đó là bởi vì sau khi bước vào, anh đã nhìn thấy nó ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi.
Ánh mắt của nó vừa rụt rè vừa mềm mại, khiến anh chợt nghĩ đến Du Ân.
Ban đầu khi ở cùng một chỗ với anh, ánh mắt cô đã nhìn anh như vậy.
Du Ân sững người tại chỗ, ngơ ngác nhìn Phó Đình Viễn và con mèo trên tay, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Phó Đình Viễn thế mà lại tặng mèo cho cô?
Hơn nữa, việc Phó Đình Viễn lại chủ động tặng đồ cho cô, còn là đồ hợp với sở thích của cô như thế, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Thấy đã một lúc lâu rồi mà cô cũng không nói chuyện, Phó Đình Viễn dứt khoát tự mình bế con mèo vào cửa.
Phó Đình Viễn vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một con mèo trắng như tuyết bước ra từ phòng làm việc. Nó kêu meo meo với anh và cả con mèo nhỏ trên tay anh.
Phó Đình Viễn thì không có vấn đề gì, nhưng con mèo trong tay anh sợ đến mức vùng vẫy trong hộp một hồi.
Du Ân nghe thấy tiếng kêu của Muội Muội thì bấy giờ mới định thần lại. Cô vội vàng bước tới ôm lấy Muội Muội, nhẹ nhàng trấn an: "Muội Muội, ngoan, đây là đồng bọn mới của chúng ta."
"Nào, chúng ta hãy chào nó đi."
Du Ân vừa nói vừa giơ bàn chân nhỏ với đệm thịt màu hồng nhạt của Muội Muội lên, nhẹ nhàng chào đón chú mèo con trong hộp.