“Tôi cảnh cáo các người, nếu như các người còn không mau thả tôi ra thì anh trai tôi sẽ không để yên cho mấy người đâu!”.
Lẽ ra hôm nay Phó Thiến Thiến ra nước ngoài nhưng cô ta không cam tâm.
Cứ tưởng tượng tới việc cô ta phải ra nước ngoài trong sự tuyệt vọng còn Du Ân sống một cuộc sống như cá gặp nước ở Giang Thành là cô ta không nuốt trôi được cơn tức này.
Vì thế cô ta đã mua chuộc tên tóc vàng kia cùng với đồng bọn của anh ta với dự định muốn cho Du Ân nhận một bài học trước khi đi.
Hôm nay cô ta giả bộ kéo hành lý ra sân bay nhưng thật ra cô ta không hề lên máy bay mà lại quay lại nhà kho này để chờ xem tình trạng thê thảm của Du Ân.
Trong kế hoạch của cô ta, cô ta sẽ hung hăng tát Du Ân mấy cái và sau đó nhìn tên tóc vàng cùng với đồng bọn của anh ta ngủ với Du Ân.
Hơn nữa, thậm chí cô ta còn lên kế hoạch chụp toàn bộ quá trình của Du Ân để sau này cô ta có thể nắm thóp Du Ân bất cứ lúc nào.
Trong lúc cô ta lên kế hoạch này, có mấy lần cô ta còn không nhịn được mà bật cười.
Cứ nghĩ tới tình trạng thảm hại của Du Ân là cô ta cảm thấy sung sướng vô cùng.
Có trời mới biết kể từ khi Du Ân xuất hiện. Cuộc sống của cô ta áp lực tới nhường nào.
Đầu tiên, tình cảm của ông nội dành cho cô ta hoàn toàn không còn nữa.
Tuy rằng trước kia cô ta không chịu thua kém nhưng ông cụ vẫn rất thương cô ta.
Tuy nhiên kể từ khi Du Ân xuất hiện, ông nội của cô ta bắt đầu không vừa mắt với cô ta lại còn lúc nào cũng bắt cô ta học tập giống như Du Ân.
Đúng là nực cười.
Đường đường là một đại tiểu thư của nhà họ Phó, vì cớ gì cô ta phải học hành giống như con đĩ Du Ân kia.
Thứ hai, cô ta vô cùng căm ghét chuyện Du Ân dùng mọi thủ đoạn để leo lên giường của anh trai cô ta, hơn nữa Thẩm Dao luôn khóc lóc trước mặt cô ta khiến cho cô ta hận không thể đuổi Du Ân ra khỏi nhà cô ta ngay lập tức.
Ai mà ngờ kế hoạch của cô ta còn chưa kịp bắt đầu thực hiện đã bị cảnh sát quấy rầy.
Một vị cảnh sát trả lời cô ta với nụ cười mỉa mai: “Cô Phó, chỉ sợ cô còn chưa biết người báo cảnh sát chính là ngài Phó.”
“Cái gì?” Phó Thiến Thiến hét lên với vẻ không thể tin nổi.
Cô ta giãy dụa muốn đứng lên để nói chuyện với cảnh sát nhưng đầu của cô ta lại bị đè xuống trong tư thế vô cùng nhục nhã nên cô ta không thể đứng lên nổi.
“Không thể nào! Tôi là em gái ruột của anh ấy, anh ấy không thể nào đối xử với tôi như vậy được!” Tuy không thể đứng dậy được nhưng cô ta vẫn gào thét đầy ngoan cố.
“Hiện tại chính miệng anh nói cho em biết, chính anh là người đã báo cảnh sát tới đây.” Một giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh vang lên. Phó Thiến Thiến trông thấy anh trai Phó Đình Viễn của cô ta đi tới nhà kho đầy bụi bặm.
Trước mắt cô ta tối sầm đi, cô ta tuyệt vọng tới mức suýt chút nữa đã ngất đi.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng anh trai cô ta sẽ tìm ra được nơi này và cũng càng không thể ngờ được rằng chính anh thông báo cảnh sát tới đây bắt cô ta.
Khi cô ta làm việc, cô ta cũng không phải là không biết hậu quả nhưng cô ta nghĩ dù sao anh trai mình chán ghét Du Ân như vậy nên chắc chắn anh sẽ đứng về phía cô ta.
Du Ân chỉ là một người không quyền không thể ở Giang Thành nên làm sao có thể chống lại được với nhà họ Phó.
Đến lúc đó anh trai cô ta sẽ áp chế chuyện này xuống còn cô ta ra nước ngoài là xong.
Thế nhưng hiện tại chính miệng anh trai nói rằng anh đã thông báo với cảnh sát, cô ta phải làm sao bây giờ?