Buổi sáng Thôi Thiên Tường huýt sáo bước vào công ty, Thẩm Dao đã thuê ông ta làm quản lý bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện ông ta cũng là một nửa quản lý cấp cao của văn hoá Dao Trì.
Một thời gian trước, đoàn của ông ta đã bị Phó Đình Viên phong sát, suýt nữa ông ta đã đổi nghề đi làm việc khác.
Sau đó, Thẩm Dao tìm gặp ông ta nói cô ta đã tự thành lập công ty và muốn hợp tác với ông ta, thế là ông ta vội vàng đồng ý ngay.
Mặc kệ con người Thẩm Dao có khả năng kinh doanh hay không nhưng ba của cô ta là Thẩm Thanh Sơn là kẻ có tiền.
Thẩm Thanh Sơn lại chỉ có một người con gái là Thẩm Dao, chắc hẳn ông ta đã đổ rất nhiều tiền vào công ty của Thẩm Dao, đến lúc đó ông ta cứ tuỳ tiện vơ vét cũng vớ được một món béo bở.
Còn không phải sao, nghe nói cả một tầng lầu sang trọng quý phái này là do Thẩm Thanh Sơn đã mua cho cô con gái quý báu của ông ta đấy.
Thôi Thiên Tường vừa ngồi trong phòng làm việc được một lúc, trợ lý của Thẩm Dao đã chạy đến chỗ ông ta nói không biết tại sao Thẩm Dao lại tức giận trong phòng làm việc, nhờ ông ta đến xem thế nào.
Trong lòng Thôi Thiên Tường dâng lên một dự cảm chẳng lành, có lẽ nào bản thảo đưa cho Diệp Văn đã xảy ra chuyện rồi ư?
Không thể trách Thôi Thiên Tường có linh cảm như vậy, vì ông ta đã làm chuyện trái với lương tâm nên trong lòng luôn nơm nớp lo sợ.
Ông ta lật đật chạy đến văn phòng của Thẩm Dao, khuôn mặt của Thôi Thiên Tường tái đi sau khi nghe những gì Thẩm Dao nói lại mọi chuyện đã nói trên điện thoại với Diệp Văn.
Thông báo rộng rãi đến toàn bộ người trong ngành cũng không phải là chuyện nhỏ đầu, VÌ vậy ông ta nói ngay: “Vậy chúng ta sẽ đi xin lỗi Du Ân đi.”
“Không đời nào!” Thẩm Dao hét lên gay gắt: “Tôi không thể xin lỗi Du Ân, không đời nào!”
Thôi Thiên Tường đau đầu: “Không xin lỗi thì làm được gì? Chẳng lẽ cô muốn bị thông báo à?"
Thẩm Dao cắn chặt răng, mãi vẫn không lên tiếng.
Thôi Thiên Tường khó hiểu: “Cô có thù sâu oản nặng gì với Du Ân thế? Chỉ nói một câu xin lỗi là sẽ không sao rồi, chỉ là mấy câu nói thôi mà, cũng đâu có mất đi miếng thịt nào đâu.”
Đương nhiên ông ta không hiểu sự hơn thua giữa phụ nữ với nhau dù là rất nhỏ nhưng lại không thể nuốt trôi được.
Thẩm Dao tức giận nói: “Cô ta là vợ cũ của Phó Đình Viễn. Cách đây bốn năm từ khi tôi và Phó Đình Viễn chia tay thì cô ta đã bò lên giường của Phó Đình Viễn, tôi hận cô ta.”
“Nếu không phải cô ta giữa đường chen ngang thì tôi và Phó Đình Viễn đã kết hôn từ lâu rồi!”
Thôi Thiên Tường há to miệng ngạc nhiên, Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn ư?
Không hiểu sao Thôi Thiên Tường lại cảm thấy mình đã bị Thẩm Dao gài bẫy.
Nếu ông ta biết Du Ân là Vợ cũ của Phó Đình Viễn thì sẽ không bao giờ đồng ý với Thẩm Dao bảo tên phó đạo diễn kia đi quấy rối Du Ân.
Ông ta là đàn ông nên hiểu mặc dù đã ly hôn nhưng đàn ông vẫn có tính chiếm hữu với một người phụ nữ từng thuộc về mình. Thảo nào trước đó Phó Đình Viễn lại ra tay giúp đỡ Du Ân, thậm chí còn phong sát ông ta và tên phó đạo diễn kia.
Cuối cùng Thôi Thiên Tường cũng hiểu tại sao Thẩm Dao lại không muốn xin lỗi Du Ân, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cho dù cô có thù oán gì với Du Ân thì cũng mặc kệ, bây giờ tình hình của chúng ta vô cùng bất lợi, chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng được.”
“Văn hoá Dao Trì vừa mới thành lập chưa được bao lâu, nếu như bị thông báo rộng rãi thì sau này chúng ta sẽ không thể nhận được bộ phim nào nữa đâu, vậy lúc đó chẳng phải càng thảm hơn sao?”
“Bây giờ chúng ta thoả hiệp không có nghĩa là sau này chúng ta sẽ thoả hiệp. Chúng ta hãy đi xin lỗi trước, vượt qua thời điểm then chốt này rồi hãy nói sau đi.”
Thôi Thiên Tường hết mực khuyên giải Thẩm Dao.
Đùa sao, nếu Thẩm Dao và Dao Trì tiêu đời thì chẳng phải ông ta cũng sẽ thất nghiệp ư?