Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ngưng mếu máo nói: "Không phải là do mẹ anh ta không thích tớ đấy thôi." 

Nói về vấn đề này, Tô Ngưng lâm vào thế khó. Khi đó, mẹ của Chu Trường Ninh ném chi phiếu ra trước mặt cô ấy, bảo cô ấy rời khỏi Chu Trường Ninh. 

Cốt truyện máu chó trong tiểu thuyết đã xảy ra với cô ấy một cách hoàn hảo. 

Chu Trường Ninh xuất thân từ dòng dõi thư hương, danh gia vọng tộc nên chắc chắn chướng mắt loại người có xuất thân như cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là một cô học sinh kém không có mỹ mạo. 

Lúc trước Tô Ngưng cầm một trăm vạn kia, rời xa Chu Trường Ninh, tuy nhiên quay đầu lại đã quyên góp cho vùng núi. 

Đương nhiên, Tô Ngưng không phải vì mẹ Chu Trường Ninh sỉ nhục nên mới rời xa Chu Trường Ninh, mà là khiến Chu Trường Ninh hoàn toàn từ bỏ cô ấy, như vậy Chu Trường Ninh mới có thể ra nước ngoài học tiếp mà không bị phân tâm. 

Du Ân lại hỏi: "Đã tiết kiệm đủ tiền để đưa cho mẹ Chu Trường Ninh chưa?" 

Tô Ngưng chọc chọc cơm trong bát, hừ một tiếng: "Xi!" 

Hồi đó sau khi bị mẹ Chu Trường Ninh ném tờ chi phiếu trước mặt, Tô Ngưng tức giận đến run cả người. Sau khi trở về kể hết cho Du Ân nghe, cô ấy lại giơ ba ngón tay lên thề với trời: Có một ngày tớ nhất định phải dùng chi phiếu một ngàn vạn tệ ném vào mặt mẹ Chu Trường Ninh, sau đó còn phải bao nuôi con trai của bà ta. 

Lúc đó Du Ân cũng không biết nên khóc hay nên cười. 

SSA 

“Đã sớm tiết kiệm đủ rồi, chỉ đợi Chu Trường Ninh trở về!” Tô Ngưng hùng hổ nói. 

Trong những năm qua, cô ấy đã từ vô danh trong làng giải trí đến vị trí hàng đầu của ngày hôm nay, tài sản ròng của cô ấy từ lâu đã hơn một ngàn vạn tệ rồi. 

Tuy nhiên, sau khi Tô Ngưng nói xong lại sợ hãi: "Thật ra tớ có thể ném chi phiếu vào mẹ anh ta một cách rất cool ngầu. Nhưng tớ sợ anh ta không cho tớ bao nuôi, nói không chừng còn có thể bóp chết tớ." 

Du Ân trêu ghẹo cô ấy: "Cái chính là phải có bao nhiêu cố gắng, có công mài sắt, có ngày nên kim. Dùng dũng khí lúc trước cậu theo đuổi anh ta, theo đuổi anh ta một lần nữa." 

“Một ngàn vạn không đủ thì cậu lại đập thêm một ngàn vạn nữa.” Du Ân nói xong thì bản thân cũng không nhịn được cười thành tiếng. 

Tô Ngưng thở dài: "Nếu thật sự có thể giải quyết anh ta bằng tiền thì đơn giản quá rồi." 

Hai người cứ vừa ăn vừa trò chuyện như thế, một lúc sau mới ăn xong. 

Mà trong ba ngày qua, phiên tòa xét xử vụ án của Du Ân và Phó Thiên Thiên đã lập án. Đương nhiên Phó Thiên Thiên đã được tại ngoại chờ xét xử. 

Mặc dù Phó Đình Viễn nói không được phép cho cô ta tại ngoại, nhưng luật pháp lại không có quy định cô ta không được tại ngoại. 

Ngay buổi tối Phó Thiên Thiên nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, Đồng Văn Huệ liền tự sát. 

Hơn nửa đêm, Phó Đình Viễn bị cuộc điện thoại của Phó Thiến Thiến đánh thức. Phó Thiến Thiến ở đầu dây bên kia khóc đến khản cả cổ: "Anh à, mẹ uống thuốc ngủ rồi, em phải làm sao bây giờ? Em không cảm nhận được hơi thở của mẹ nữa!" 

Phó Đình Viễn cũng kinh hãi không thôi. Anh cúp điện thoại và gọi cấp cứu ngay lập tức, sau đó không màng thay quần áo mà lái xe thẳng đến chỗ ở của Đồng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến. 

Phó Đình Viễn đến gần như cùng lúc với xe cấp cứu, Đồng Văn Huệ đã lâm vào hôn mê, bác sĩ đang cấp cứu. 

Phó Thiến Thiên đứng trong phòng khách với đầu tóc rối bù. Vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn đi tới, nhất thời cô ta xông lên đánh chửi anh: "Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh!" 

"Vì anh không bảo vệ em, khiến mẹ em tức giận đến tự sát!" 

Những lời buộc tội của Phó Thiến Thiến khiến tâm trạng vốn đã khó chịu của Phó Đình Viễn lại càng thêm cáu kỉnh. Anh hất Phó Thiển Thiển ra: "Cút!" 

Việc Đổng Văn Huệ tự sát có liên quan gì đến anh? 

Chỉ vì anh không để Giang Kính Hàn tiếp nhận vụ án này? 

Chỉ vì anh không dùng quan hệ của mình để chèn ép Du Ân, không cho Du Ân khởi kiện? 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK