Trước mắt Diệp Văn là biên kịch trong Trung Quốc có mức độ nổi tiếng cao nhất, quan hệ của ông ấy và người trong ngành ở đâu cũng có. Một khi bị Diệp Văn công khai ra, Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường muốn tiếp tục lăn lộn trong giới điện ảnh, vậy thì quá khó khăn.
Có điều Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn giàu có, người ta đều nói tiền có thể sai khiến ma quỷ, sau này nói không chừng còn có thể trở mình.
Sau khi Phó Đình Viễn và Du Ân rời khỏi nhà Diệp Văn, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi hỏi cô: “Có muốn đi ăn chút gì không?”
Bận bịu cả buổi sáng lúc này đã gần trưa.
“Tôi không muốn ăn...” Du Ân cúi mắt dựa vào ghế xe, cảm xúc không tốt lắm.
Vừa rồi tuy rằng cô dốc sức hoàn thành đoạn kịch bản cải biên kia nhưng sau khi làm xong, cô cứ nghĩ tới Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường để tiện xấu xa, trong lòng liên cảm thấy hận lại bất đắc dĩ.
Thẩm Dao hết lần này tới lần khác chạm tới điểm mấu chốt của cô, Du Ân không hiểu nổi, sao trên thế giới này lại có người vô liêm sỉ thâm hiểm như vậy, lấy trộm bản thảo của cô đã đành, còn cắn ngược lại nói cô sao chép của bọn họ.
May sao Diệp Văn là người biết phân biệt đúng sai phải trái, không trực tiếp loại cô, cũng không gán cho cô tội danh sao chép đáng xấu hổ.
Nếu không cô không chỉ mất đi cơ hội hợp tác với Diệp Văn lần này, còn bị chụp mũ tội sao chép.
Phó Đình Viễn liếc mắt đã nhìn thấu tại sao cô lại buồn bực, tuy cô trông có vẻ hiền hòa dễ nói chuyện nhưng kỳ thực trong xương cốt rất cứng rắn.
Trên người cô cũng ít nhiều có sự thanh cao của những người trong giới văn nghệ, cực kỳ trân quý cốt cách và danh dự của bản thân.
Cô hoàn toàn là một tác giả tự sáng tác, Thẩm Dao quy cho cô tội danh sao chép lên người, cho dù bây giờ cô đã chứng minh được sự trong sạch của bản thân cũng đủ khiến cô phải âu sầu một khoảng thời gian.
Phó Đình Viễn cũng không biết tại sao mà bản thân bỗng nhiên lại hiểu được cô như thế, có lẽ trước kia đúng là chưa từng quan tâm đến cô.
Bây giờ quan tâm rồi, tự nhiên sẽ hiểu được cô.
Anh mở một chai nước khoáng đưa cho cô, không để ý nói: “Chuyện đã xảy ra rồi thì phải nhìn về phía trước, âu sầu không có tác dụng gì đâu.”
Du Ân hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh. Sao anh biết được trong lòng cô đang nghĩ điều gì?
“Chuyện cấp bách bây giờ là nghĩ xem sau này nên làm gì để tránh xảy ra những chuyện tương tự như thế” Phó Đình Viễn nhìn cô nói: “Sau khi về nhà Hứa Hàng sửa máy tính giúp em, cài tính năng bảo vệ an toàn cho máy tính em ở mức cao nhất.”
“Hứa Hàng còn biết cái này à?” Du Ân tưởng là Hứa Hàng chỉ đơn thuần là một bác sĩ giỏi mà thôi, không ngờ con tinh thông máy tính như thế.
Sự hiểu biết của Du Ân về máy tính thực sự không nhiều, đối với cô mà nói, máy tính chỉ là một công cụ viết kịch bản mà thôi, còn về những công năng khác, cô chưa hề dùng tới nó.
Mỗi ngày cô khởi động máy, việc đầu tiên cô làm chính là mở hồ sơ ra xem, sau đó nếu cần phải tra tài liệu thì lên mạng tìm, thỉnh thoảng nhận email gửi đến, ngoài những việc kia cô cũng không sử dụng thêm cái gì nữa.
Phần lớn thời gian xem phim mới ra từng tập cô đều sẽ xem trên ti vi, cảm giác như thế khá là thích thú.
Thói quen này là do ba năm trước kết hôn với Phó Đình Viễn dưỡng ra, tầng một căn biệt thự phụ của anh có một phòng xem phim siêu to, thiết bị bên trong đều là những thứ thịnh hành cao cấp nhất lúc đó, dùng để xem phim quả thực cực đã.
Sau khi ly hôn, tuy rằng cô không có điều kiện như thế nhưng vẫn giữ thói quen xem phim qua màn hình lớn.
“Ừ.” Phó Đình Viễn đáp lời cô: “Anh ta học hai bằng y học và máy tính.”