Du Ân cúp điện thoại, Chung Văn Thành cũng không hỏi cô và Phó Đình Viễn đã hàn huyên những gì, chỉ ấm giọng nói: "Em về đi, chắc anh không sao nữa rồi."
Du Ân lắc đầu: "Không cần, em chờ anh hoàn toàn hạ sốt rồi mới đi."
Chung Văn Thành khe khẽ thở dài: "Du Ân, cám ơn em."
"Không sao mà." Du Ân không cảm thấy có gì phiền, lần trước cô bị Phó Thiển Thiến bắt cóc, di chứng để lại khiến cô bị bệnh phải nhập viện, mấy ngày đó Chung Văn Thành cũng chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại cô không có lý nào lại bỏ Chung Văn Thành đang sốt cao lại một mình.
Du Ân lại dặn dò anh ấy: "Anh mau nghỉ ngơi đi, có chỗ nào không thoải mái thì gọi em."
"Được." Chung Văn Thành một lần nữa chui vào trong chăn.
Sau khi Du Ân rời khỏi phòng ngủ, Chung Văn Thành nghĩ ngợi thế nào vẫn lấy di động đến vội vàng gửi tin nhắn cho Phó Đình Viễn: "Sếp Phó, tôi bị sốt cao, cho dù có muốn làm chuyện gì với cô ấy cũng không có sức, anh đi ngủ sớm đi, đừng hành hạ nhau nữa."
Đều là đàn ông, Chung Văn Thành đương nhiên biết Phó Đình Viễn đang lo lắng điều gì, anh ấy gửi cho Phó Đình Viễn những lời này là muốn Phó Đình Viễn nhanh chóng ổn định lại.
Bằng không trong đêm nay Phó Đình Viễn làm loạn không để ai được yên thì cả đám bọn họ cũng đừng ai nghĩ đến chuyện được nghỉ ngơi tốt.
Anh ấy không đau lòng cho Phó Đình Viễn, anh ấy chỉ đau lòng cho Du Ân bị Phó Đình Viễn giày vò thôi.
Chung Văn Thành đoán không sai, lúc này Phó Đình Viễn đang ở bên ngoài nhà của Chung Văn Thành.
Anh cũng có bất động sản tại khu biệt thự này, chẳng qua cho tới bây giờ anh chưa từng ở đây thôi, cho nên mới có thể dễ dàng vào đây.
Anh ngồi ở trong xe, sau khi bị Du Ân cúp điện thoại, đang định xuống xe tiến vào trong nhà Chung Văn Thành bắt người thì nhận được tin nhắn này của Chung Văn Thành, xem xong tin nhắn, lúc này anh mới bình tĩnh lại.
Sau khi chia tay với đám người Dịch Thận Chi và Hứa Hàng, Phó Đình Viễn lại luôn ô tô đến bên ngoài nhà Chung Văn Thành.
Anh luôn nghĩ cách ngăn cản Du Ân qua đêm tại nơi này của Chung Văn Thành, nếu hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì thì anh có thể giết chết Chung Văn Thành luôn!
Nhưng anh bị ai nhận ra, hình như cho dù Du Ân thật sự có gì đó với Chung Văn Thành thì anh vẫn không muốn buông tay cô.
Anh không liên lạc được với Du Ân, cho nên đành phải quấy rầy Chung Văn Thành.
Sau khi nhận được tin nhắn của Chung Văn Thành, anh lại ngồi ở trong xe hút một điếu thuốc, sau đó mới lái ô tô rời đi.
Sau khi rời đi, anh lại đuổi hết đám chó săn đến nằm vùng rải rác ở xung quanh nhà của Chung Văn Thành cùng với xung quanh tiểu khu để săn ảnh bạn gái của Chung Văn Thành, không để sót một ai.
Ngày nào đó thân phận của Du Ân sẽ bị bại lộ, nhưng tuyệt đối không phải là thân phận bạn gái chính quy của Chung Văn Thành, mà là bạn gái của Phó Đình Viễn anh, thậm chí là vợ anh cũng được, nếu thật sự không được thì là vợ trước của anh cũng được.
Tóm lại, anh muốn cho tất cả mọi người biết, Du Ân là người có quan hệ với anh.
Sáng sớm hôm sau, Chung Văn Thành hạ sốt, Du Ân thở phào nhẹ nhõm.
Cô chuẩn bị bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong thì cô nói lời tạm biệt.
Chung Văn Thành thay quần áo cầm chìa khóa xe nói: "Hôm nay anh hẹn gặp Tử Dạ, anh đưa em về nhà trước."
Du Ân có chút lo lắng sợ bị phóng viên chụp được: "Không cần đâu, em tự về là được, anh cứ làm việc của anh đi."
Chung Văn Thành cười nói: "Anh vừa mới nhìn qua một vòng bên ngoài cửa sổ, không có phóng viên đầu."
Du Ân có chút kinh ngạc, đám chó săn đó không phải đều bám riết không tha sao? Lúc này bọn họ ắt hẳn phải ở ngay kế bên này, không tiếc giá nào để chụp được ảnh của cô chứ?
Chung Văn Thành cũng không giấu giếm: "Chắc là sếp Phó tìm người đuổi đi rồi."
Du Ân rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa, mà cầm đồ đạc của mình nói: "Thế chúng ta đi thôi."