“Vô ích”
Vẻ mặt của Chung Văn Thành buồn bã, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bác sĩ nói còn thời gian hai tháng nữa, nên đừng quấy rầy mẹ”
Chủ đề này thực sự quá đau lòng, mắt của Du Ân bỗng chốc đỏ hoe: “Vậy thì khoảng thời gian này, anh hãy ở bên cạnh bác ấy nhiều hơn.”
“Ừ.” Chung Văng Thành thấy cô đau lòng, lại nhẹ giọng an ủi cô: “Thực ra mấy năm nay sức khỏe của bà ấy vẫn luôn không tốt, chúng tôi cũng đều đã chuẩn bị tâm lý rằng một ngày nào đó bà ấy sẽ ra đi.”
F
.
Chung Văn Thành lại nói: “Mặc dù rất buồn, nhưng vẫn có thể chấp nhận.”
Du Ân nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng từng trải quan việc sinh ly tử biệt khi mẹ cô qua đời, nhưng lúc đó tuổi của cô còn nhỏ, thực sự cảm thấy trời đã sụp đổ”
Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn rất hối hận, bởi vì mẹ của cô cũng chính là mẹ nuôi của cô, thực sự đối với cô quá tốt, cô còn chưa kịp báo hiếu cho bà ấy, bà ấy đã rời đi.
Chung Văn Thành như nghĩ ra điều gì, lại hỏi cô: “Cô có từng nghĩ sẽ tìm ba ruột thân sinh của cô chưa?”
Mẹ ruột của cô qua đời không lâu sau khi sinh ra cô, còn ba ruột thân sinh thì sao?
Du Ân lắc đầu: “Biển người mênh mông, tôi làm sao mà tìm được?”
Ban đầu khi biết Du Thế Quần không phải là ba ruột của cô, cô đã có suy nghĩ này.
Nhưng cô không có tiền, không có quyền, cũng không có quan hệ, cho dù muốn tìm, phải tìm như thế nào?
Sau đó cô gả cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn có tiền, có quyền, cũng có quan hệ, nhưng bởi vì không được cưng chiều nên cô nửa phần cũng không dám nhờ anh giúp tìm ba ruột, thậm chí cũng không thể mở miệng nói với anh Du Thế Quần không phải ba ruột của cô.
Chung Văn Thành giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng nản lòng, đợi tôi có thời gian, tôi sẽ giúp cô tìm.”
Du Ân vừa kinh ngạc vừa cảm động: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí với tôi như vậy.” Chung Văn Thành mỉm cười: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đến bệnh viện.”
Du Ân nghĩ một lát, lại ngăn Chung Văn Thành lại, nói: “Bác gái có thích món gì không, lát nữa tôi sẽ nấu cho bác ấy ăn”
Đôi mắt Chung Văn Thành sáng lên: “Thật không?”
Du Ân nghiêm túc nói: “Ừ, tôi cũng không biết có thể giúp được gì cho anh, nên sẽ cố gắng khiến bác gái vui vẻ một chút.”
Bất luận là Chung Văn Thành hay mẹ Chung, đều đối xử với cô thật lòng, tất nhiên cô cũng muốn đáp lại bằng sự chân thành của mình.
Chung Văn Thành nghĩ một lúc, rồi nói: “Tình trạng của mẹ tôi như thế, cũng không định tiếp
tục ở lại bệnh viện. Hai ngày nữa có lẽ sẽ xuất viện, tới lúc đó đến nhà nấu đi, như vậy cũng thuận tiện hơn.”
“Được.” Sau khi Du Ân trả lời, lại tiễn Chung Văn Thành rời đi.
Du Ân pha cho mình một tách cà phê, sau đó lấy máy tính ra tiếp tục làm việc.