Du Ân nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Sếp Chung nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về, muốn mời mọi người ăn bữa cơm chúc mừng, tới lúc đó hai ta cùng đi đi."
Phó Đình Viễn chẳng muốn để ý tới cô nữa, tức giận xoay người bỏ đi.
Du Ân cảm thấy quan hệ giữa hai người họ cứ như bây giờ là được rồi, có thể làm bạn bè bình thường, cũng có thể làm bạn hợp tác, không phải tốt lắm ư?
Về chuyện Phó Đình Viễn nói gì mà yêu cô, muốn theo đuổi cô lần nữa, dù là thật hay là giả thì cô cũng xin từ chối.
Trước mắt, trọng tâm cuộc sống của cô là sự nghiệp, và giờ có thêm một con mèo, chỉ thế thôi.
Sau khi viết xong kịch bản bộ & Truyền Kỳ Dung Phi », cô sẽ bắt tay viết kịch bản tiếp theo: ( Anh sẽ tìm thấy em), kế hoạch đã được lên sẵn, không có kẽ hở, đào đầu ra thời gian nói chuyện yêu đương?
Lúc Chung Văn Thành gọi video cho Du Ân, biết được chỗ Du Ân còn có một con mèo do Phó Đình Viễn tặng, Chung Văn Thành trên màn hình bỗng im lặng một hồi lâu.
Qua vài phút, anh ấy chua chát mở miệng: "Du Ân, anh cảm thấy lần này, sếp Phó hình như thật sự nghiêm túc với em đấy."
Du Ân khẽ nở nụ cười: "Dù có nghiêm túc thật hay không thì em cũng không có ý định suy xét chuyện này."
Chung Văn Thành nghĩ ngợi, rồi nói: "Ngày mai anh sẽ trở về một chuyến, trong nhà em đã có mèo mới, Muội Muội cứ ở chỗ em hoài cũng không ổn."
Du Ân vội vàng từ chối: "Không sao đâu, em chăm được mà."
"Cũng vừa lúc anh có chuyện khác cần giải quyết." Chung Văn Thành cau mày nói: "Mấy hôm trước Tử Dạ gọi điện cho anh, nói muốn rời khỏi Chung Đỉnh. Anh không hề phản đối việc này, con người thường hướng tới chỗ cao, nếu cô ta tìm được con đường tốt hơn, anh tất nhiên sẽ thành tâm chúc phúc."
"Anh có hỏi chỗ làm mới của cô ta, kết quả cô ta lại nói muốn tới công ty Thẩm Dao" Trên
mặt Chung Văn Thành tràn ngập vẻ lo lắng: "Cả Thẩm Dao lẫn công ty của cô ta căn bản chẳng có chút tiền đồ nào, không thể phát triển nổi, nên anh định qua về gặp Tử Dạ một lần, cố gắng khuyên nhủ cô ta một phen."
"Đúng thế, nhân phẩm của Thẩm Dao rành rành ra đó, nếu Tử Dạ chuyển tới Dao Trì thật, e là sẽ không có cơ hội phát triển đâu." Du Ân vô cùng đồng ý với ý kiến của Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành lắc đầu, đáp lại: "Kỳ thật nhân phẩm của Tử Dạ cũng chẳng quá vượt trội, nhưng dù sao cũng là anh dẫn cô ta vào nghề này, nên anh muốn chịu trách nhiệm một chút cho tương lai của cô ta."
"Khi còn ở Chung Đỉnh, có anh gây sức ép, nên rất nhiều việc cô ta không dám làm gì quá phận, nhưng nếu cô ta tới chỗ Thẩm Dao, cùng Thẩm Dao hợp tác với nhau, chỉ sợ cái vòng luẩn quẩn này sẽ bị hai người đó quấy thành hồ nước đục."
"Lúc trước, Tử Dạ là nhờ vào quyển sách và kịch bản kia nên mới nổi tiếng trong một đêm, anh biết cô ta còn thiếu sót nhiều chỗ, cô ta là do anh dẫn vào nghề, tất nhiên là anh hy vọng cô ta có thể khiêm tốn hơn, chăm chỉ học hỏi, đề cao năng lực bản thân, từ đó tranh thủ thời cơ chiếm được một chỗ đứng nhỏ trong ngành sản xuất biên kịch."
"Ai ngờ đầu cô ta lại chẳng có chút ý chí tiến thủ nào, trái lại còn cảm thấy mình là một biên kịch rất tài giỏi, lén lút làm mấy chuyện đáng xấu hổ sau lưng anh." Vừa nhắc tới Tử Dạ, ngay cả người hòa nhã như Chung Văn Thành cũng chẳng thể nói ra được câu nào hay về cô ta.
"Chỉ cần lúc trước cô ta chăm chỉ và khiêm tốn bằng nửa em thôi thì bây giờ cũng đầu thành ra bộ dạng này."
Cuối cùng Chung Văn Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Khi quay về anh sẽ cố gắng khuyên cô ta đừng tới chỗ Thẩm Dao làm, nếu cô ta không chịu nghe lời anh thì cũng chịu, chẳng còn cách gì. Thừa dịp này anh cũng sẽ đón Muội Muội về luôn, em cũng có thời gian chuyên tâm viết kịch bản."
Chăm sóc vật nuôi thật sự không phải chuyện gì dễ dàng, tính ra chẳng khác gì đang chăm em bé cả. Cộng thêm con mèo con mà Phó Đình Viễn tặng Du Ân còn rất nhỏ, hao phí rất nhiều tinh lực của Du Ân.
Chung Văn Thành không nỡ để Du Ân phải khổ cực như vậy, nên chỉ đành đón mèo của mình về.