Đây là công việc, không thể tránh được nên Chung Văn Thành cũng thông cảm cho cô.
“Em đang ăn” Du Ân suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ăn trong phòng của em với tổng giám đốc Phó
Chung Văn Thành thấp giọng cười: "Du Ân, sau này em không cần nói những chuyện này với anh, dù sao thì anh cũng chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của em."
Chung Văn Thành nói thêm: "Hơn nữa, anh cũng tin em và Phó Đình Viễn không có chuyện
gì."
Sự tin tưởng và bao dung của Chung Văn Thành đã khiến Du Ân cảm động, hai người trò chuyện với nhau về cuộc phỏng vấn ngày mai, Chung Văn Thành nói vài lời động viên Du Ân, còn nói cô nhất định sẽ thành công.
Khi Du Ân ra khỏi phòng ngủ, trên khóe môi cố còn mang theo một nụ cười.
Nhưng chính nụ cười đó đã khiến Phó Đình Viễn bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng vào lúc này, nụ cười của cô xuất phát từ trong tim, có thể thấy ở bên Chung Văn Thành khiến cô rất hạnh phúc.
Phó Đình Viễn đưa mắt đi chỗ khác, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Du Ân cất điện thoại, bước tới chỗ ngồi, cô bàng hoàng khi nhìn thấy chai rượu trước mặt.
“Anh uống hết rượu rồi sao?” Du Ân ngạc nhiên hỏi người đàn ông ở phía đối diện.
Thức ăn không vơi đi nhưng anh đã tự mình uống hết một chai rượu vang đỏ.
Người này quên mình bị bệnh dạ dày sao? Quên mình không được uống nhiều rượu sao?
Phó Đình Viễn không che giấu, nhìn cô rồi khẽ nói: "Tâm trạng không tốt lắm, không ngờ lại uống nhiều như vậy."
Du Ân không nói nên lời, sao nghe giọng điệu của anh lại có chút ai oán?
Chẳng lẽ là vì cô trả lời cuộc gọi của Chung Văn Thành sao?
Thật kỳ lạ.
Du Ấn phớt lờ anh và cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa.
Phó Đình Viễn nhìn thấy Du Ân phớt lờ mình, tâm trạng càng ngày càng tệ, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt cô, ngẩng đầu lên uống cạn.
Du Ân kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, tại sao lại uống rượu của cô?
Nếu cô chưa uống thì cũng không sao, nhưng cô vừa mới nhấp vài ngụm mà!
Anh...
Du Ân tức giận đến mức không biết nên nói gì với anh, cô không muốn mắng anh, cũng không biết phải mắng người như thế nào.
Phó Đình Viễn thấy cô khó chịu thì thản nhiên giải thích: "Dù sao thì em cũng không uống."
Du Ân rốt cục cũng thốt ra một câu, tức giận phản đối: "Nhưng tôi đã uống rồi!"
Phó Đình Viễn nhướng mày: "Thì sao?"
Thì sao?
Du Ân tức giận nhìn anh, anh thật trơ trẽn, cô đúng là không bằng.
Cô tức giận, Phó Đình Viễn lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh buông một câu: "Không ăn nữa."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Du Ân: "..."
Anh đang làm cái trò gì vậy?
Người phải tức giận là cô mà?
Tại sao anh lại giận dữ bỏ đi?