Thậm chí Diệp Văn còn nói, đặt tựa cuốn sách là “Tôi muốn tìm thấy em” chính là vì muốn bù đắp cho nuối tiếc của mình, vì người con gái ông ấy yêu thời trẻ tuổi ấy đã không tìm lại được nữa.
Những giấc mơ không hoàn thành được, chỉ có thể thực hiện nó trong câu chuyện do mình viết nên.
Du Ân nghe Phó Đình Viễn giảng giải về bối cảnh Diệp Văn viết quyển sách này xong, vừa khâm phục Diệp Văn thật sự nghiêm túc cẩn thận đối với mỗi tác phẩm, về phương diện khác lại cảm thản Diệp Văn còn có một câu chuyện xưa về tình yêu như thế.
Cô nhìn ra được Diệp Văn là người trọng tình trọng nghĩa, tuy mối tình thời niên thiếu ấy không bệnh mà mất, nhưng không ảnh hưởng đến thái độ của ông đối với cuộc tình thứ hai, những năm gần đây ông ấy và vợ hiện tại thật sự là vợ chồng tình thâm.
Có lẽ đây mới là thái độ chính xác nên có để đối đãi với một cuộc tình, lúc cần buông phải buồng, lúc nên thả lỏng thì phải thả lỏng.
Du Ân cảm thấy bản thân mình cũng có thể học tập Diệp Văn rất nhiều ở phương diện này, cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi.
Chín giờ tối, Du Ân vẫn còn ngồi ở trước bàn sách tiếp tục viết bản thảo, chợt nghe phòng bên truyền đến tiếng mở cửa, cô có hơi buồn bực, Phó Đình Viễn về sớm thế à?
Không phải anh nói trước mười giờ sao?
Hiện tại mới chín giờ, sao đã về rồi?
Chẳng qua Du Ân cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy nếu anh đã trở lại, vậy thì chắc chắn không có chuyện gì rồi.
Cô đang định tiếp tục gõ chữ, bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng mình, còn gõ rất nặng.
Cô đi đến nhìn thông qua lỗ mắt mèo mới thấy, thì ra là Phó Đình Viễn.
Du Ân khó hiểu mở cửa, kết quả người đàn ông cao lớn trước mặt đổ rầm về phía cô, khiến cô sợ tới mức vội giơ tay cố gắng đỡ anh.
"Tôi muốn uống nước." Người đàn ông dựa vào trên người cô, say khướt mà nỉ non.
Du Ân: ".."
Du Ân cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, cô thoảng thở hổn hển hỏi: "Phòng anh không có
sao?"
"Tôi muốn uống nước ấm." Sau khi nói xong người đàn ông lại đổ về phía cô.
Thân thể Du Ân không đỡ nổi anh, vì thế đành phải giơ tay đỡ anh đến trên sô pha.
Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Du Ân đã thở hồng hộc rồi.
Cô nhìn người đàn ông say khướt thản nhiên nằm trên số pha mà giận dễ sợ: "Phó Đình Viễn, dạ dày anh không tốt, vì sao vẫn còn không ngừng uống rượu hả?"
Phó Đình Viễn dựa vào trên ghế sofa nghe vậy khẽ mở mắt, cảm xúc nơi đáy mắt cực kỳ thâm trầm: "Tôi cũng không muốn uống, nhưng trong lòng khó chịu."
Du Ân mấp máy môi, coi như không thấy ẩn ý trong đáy mắt Phó Đình Viễn, cô xoay người rót nước cho anh.
Sau khi đút anh uống xong một ly nước ấm, Du Ân đặt cái ly lên bàn trà ở trước sô pha, mới định rời đi thì bị Phó Đình Viễn nắm lấy tay.
"Du Ân, tôi hối hận rồi."
"Hối hận lúc trước đã ly hôn với em."
Du Ân lẳng lặng quay đầu rũ mắt nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, tay anh nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Lúc này Du Ân đứng, Phó Đình Viễn nằm trên ghế sofa, anh thành khẩn túm tay cô, nếu người ngoài thấy được cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy Du Ân cực kỳ kiêu căng, chắc chắn sẽ cho rằng Phó Đình Viễn là bên ăn nói khép nép kia.
Phó Đình Viễn nắm tay cô tiếp tục nói: "Tôi cũng hối hận vì trong khoảng thời gian này đã bình thản chấp nhận chuyện em và Chung Văn Thành hẹn hò qua lại."
Vốn mấy lời Phó Đình Viễn nói trước đó đều rất thâm tình cảm động, nhưng một giây sau Du Ân chỉ thấy anh híp mắt cắn răng nói tiếp: "Tôi thật nên trực tiếp trói em đến Cục dân chính, bắt em kết hôn với tôi lần nữa."
Du Ân: "..."
Cô sắp tức đến nổ phổi rồi!
Anh ăn nói thô tục cũng thôi đi, còn muốn trói cô đến Cục dân chính kết hôn nữa!
Những lời Phó Đình Viễn nói lúc này, thoáng chốc khiến Du Ân nhớ tới tất cả sự bá đạo kiểu ngạo trong quá khứ của anh, cô nhất thời không muốn để ý đến anh nữa, dùng sức rút tay mình ra, xoay người định rời đi.