Tô Ngưng vô cùng vui vẻ: “Du Ân, tớ yêu cậu quá đi mất, tớ yêu cậu chết đi được!”.
Nếu câu chuyện tình yêu của mình có thể viết thành sách thì đó thật sự là một điều rất rất hạnh phúc.
Mặc kệ kết cục tốt hay xấu thì đó cũng là một chuyện hạnh phúc.
Du Ân đã có một đêm ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy, cô chỉ muốn gọi cho Diệp Văn để trịnh trọng tuyên bố rằng, cô đồng ý làm con gái nuôi của ông ấy, ai dè cô lại tiếp đón một cặp khách không mời mà tới trước.
Người tới là vợ chồng Phó Giang và Đồng Văn Huệ, sắc mặt bọn họ không được tốt cho lắm.
Nhất là Đồng Văn Huệ, sau khi nhìn thấy Du Ân mở cửa ra bà ta liền khinh thường dời mắt đi chỗ khác, như thể không muốn nhìn thấy bộ dạng của Du Ân.
Đáy lòng Du Ân cười khẩy, suýt đóng sầm cửa lại nhốt Đồng Văn Huệ ở bên
ngoài.
Nếu không có sự dạy dỗ nhắc nhở cô rằng cô không được vô lý như vậy, thì cô đã thật sự đóng cửa lại rồi.
Vẻ mặt của Phó Giang còn dễ coi hơn một chút, sau khi gật đầu với Du Ân thì mở miệng hỏi: “Chúng tôi có thể vào trong ngồi một lát không? Tôi có đôi lời muốn bàn với cô.”
Du Ân nghiêng người để bọn họ đi vào, cô không cần nghĩ cũng biết Phó Giang và Đồng Văn Huệ tới đây là vì chuyện cô đã kiện Phó Thiến Thiến.
Sở dĩ cô để cho bọn họ đi vào là để xem thử họ định giải quyết chuyện này như thế nào? Liệu bọn họ có bao che dung túng giống như Thẩm Thanh Sơn đã làm cho Thẩm Dao hay không?
Du Ân đóng cửa lại, còn chưa kịp xoay người quay về phòng khách thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Là Phó Đình Viễn gọi tới, cô vừa nhấc máy lên đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Đình Viễn: “Ba mẹ tôi tới chỗ của em rồi. Trước tiên em đừng mở cửa cho bọn họ, mà cứ đợi tôi đi qua đó.”
Du Ân liếc nhìn Phó Giang và Đồng Văn Huệ đã ngồi xuống sofa trong phòng khách của cô, rồi hờ hững đáp: “Bọn họ đã vào nhà rồi.”
Phó Đình Viễn lại nói: “Vậy trước tiên em đừng nói gì với bọn họ cả, năm phút nữa tôi sẽ đến đó.”
Du Ân ngẫm nghĩ rồi trả lời anh: “Anh không cần phải tới đây đâu, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.”
Hình như Phó Đình Viễn đã bị lời nói của cô làm cho tổn thương, nên im lặng một hồi mới lên tiếng: “Sao lại không liên quan đến tôi chứ? Tôi đã nói là muốn theo đuổi và bảo vệ em mà.”
Anh không ngại đối đầu với ba mẹ mình để bảo vệ cô.
Chỉ vì nghe tin ba mẹ sắp tới tìm cô mà anh đã vội vàng chạy tới chỗ của cô, chỉ sợ cô bị ba mẹ anh gây khó dễ rồi bắt nạt.
Nhưng đối với Du Ân, Phó Đình Viễn không nói ra những lời này thì tâm trạng cô vẫn còn ổn, nhưng một khi anh nói ra lời muốn bảo vệ cô thì lửa giận trong lòng Du Ân lại bùng lên.
“Phó Đình Viễn, anh không cảm thấy bây giờ anh nói ra những lời này rồi làm ra chuyện này đã quá muộn rồi sao?” Du Ân lạnh lùng nói xong mấy câu này thì hờ hững cúp điện thoại.
Lúc cô làm vợ cần sự che chở của anh nhất thì anh lại lạnh nhạt thờ ơ với cô.
Bây giờ cô đã là bạn gái của người khác, hơn nữa còn có hậu thuẫn vững chắc là Diệp Văn thì anh lại ân cần muốn bảo vệ cô, anh không cảm thấy chuyện này rất mỉa mai sao?
Thái độ của cô đối với Phó Đình Viễn suýt khiến Đồng Văn Huệ đang ngồi trên ghế sofa nổi điên.
Không ngờ Du Ân dám lạnh mặt với con trai bà ta?
Không ngờ cô lại dám cúp điện thoại của con trai bà ta?
Cô dám nói chuyện với con trai bà ta bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn và chỉ trích đó ư?
Đổng Văn Huệ không thể chịu đựng được nữa định quở trách Du Ân, nhưng bị chặn ánh mắt của Phó Giang ngăn cản.