Đoạn, Chung Văn Thành có vẻ không tin: “Thật không?”
Du Ân đáp: “Thật.”
Nói xong cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Hiện giờ bác gái thế nào rồi?”
Giọng Chung Văn Thành có hơi bất đắc dĩ: “Em vừa đi một ngày, bà ấy cứ luôn miệng nói nhớ em, đứa con trai như anh như không có chút cảm giác tồn tại nào vậy.”
Du Ân không nhịn được nhẹ giọng bật cười.
Phó Đình Viễn từ đầu đến cuối ngồi bên giường không nói lời nào, suốt quá trình đều nhìn Du Ân và Chung Văn Thành trò chuyện với nhau qua điện thoại.
Lúc này đây, anh nhìn cô bật cười thoải mái vì lời nói của Chung Văn Thành, nghĩ cảm giác vạn tiễn xuyên tâm chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Du Ân và Chung Văn Thành không nói quá lâu, sau khi cúp điện thoại, cô nhận ra ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Phó Đình Viễn rơi thẳng xuống mặt mình.
Cô nhắm mắt xuống giường, sau khi đứng vững thì hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi không sao, bây giờ đi được chưa?”
“Được.” Phó Đình Viễn vừa mở miệng thì mới phát hiện cổ họng mình khàn đặc.
Lúc Du Ân đi qua anh còn nói: “Tiền quần áo tôi đã chuyển cho Chu Mi rồi.”
Giọng điệu cô lạnh lùng xa cách, giống như muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh, không thì cho dù chỉ là tiền của một bộ quần áo thì cũng sẽ trả lại anh.
Du Ân nói xong lập tức ra ngoài, Phó Đình Viễn mím môi đi theo.
Bởi vì còn phải tới cục cảnh sát lấy khẩu cung, thế nên Du Ân không thể không ngồi vào xe của Phó Đình Viễn. Không có cách nào khác, Dịch Thận Chi và Chu Mi vậy mà lại rời đi rồi.
Chu Mi nhắn cho Du Ân một đoạn tin: Du Ân, tôi và Tổng Giám đốc Dịch có chút việc gấp, phải về trước, buổi tối sẽ đến thăm cô.
Còn nguyên nhân vì sao Chu Mi và Dịch Thận Chi phải rời đi, đương nhiên là cố ý rồi, để tạo cơ hội cho Phó Đình Viễn và Du Ân có không gian riêng, nếu không thì nhất định Du Ân sẽ chọn ngồi xe Chu Mi về.
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh vốn là chờ trên hành lang, trên người Chu Mi mặc đồ công sở chính thức, không chớp mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang.
Tuy rằng cuộc sống từ nhỏ bấp bênh gian khổ nhưng không hề ảnh hưởng đến vóc dáng cao gầy của Chu Mi.
Bộ đồ được đặt làm riêng rất vừa người, phác họa rõ nét đường cong của cô, yểu điệu thướt
tha.
Dịch Thận Chi thì đút hai tay vào túi quần, khẽ dựa vào thành cửa sổ, tư thế lười biếng khác biệt hẳn so với Chu Mi nghiêm trang.
Nhếch đôi mắt đào hoa đánh giá trên dưới Chu Mi một lượt, anh ta cười tủm tỉm nói: “Mi Mi, lâu rồi không gặp, sao lại càng ngày lại càng đẹp lên vậy?”
Trước đây Dịch Thận Chi vẫn luôn trêu ghẹo Chu Mi như vậy, mà đa phần là Chu Mi sẽ làm như không nghe thấy lời trêu chọc của anh ta.
Nhưng hôm nay Chu Mi khác với vẻ im lặng ngày thường, quay đầu nhìn về phía anh ta từ tốn nói: “Tổng Giám đốc Dịch, không phải là anh sắp đính hôn à, nói chuyện mập mờ với người phụ nữ khác như vậy, vị hôn thê của anh không để ý à?”
Dịch Thận Chi thoáng ngơ ngác, rồi lập tức bực mình nói: “Ai CMN nói là tôi sắp đính hôn?”
Chu Mi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói nhỏ một câu: “Không phải là bên ngoài đều đồn là vậy sao?”
Mấy ngày trước tin anh ta và vị cô chiêu kia cùng đi ăn tối còn lên cả hot search.
Dịch Thận Chi oán hận nói: “Cô đi theo bên người Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, chưa thấy chuyện xấu của anh ta và Thẩm Dao được truyền ra như thế nào à?”
Chu Mi hơi ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, anh ta vẫn còn giận dữ nói: “Cũng chỉ là người trong nhà sắp xếp thôi, tôi còn chưa đồng ý đâu đấy.”
Anh ta giải thích một hồi, làm cho chút cảm giác chua xót thoáng qua trong ngực Chu Mi lập tức biến mất.
Cô thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Nhưng một giây sau lại nghe Dịch Thận Chi không để ý nói: “Tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, sao có thể vì thỏa hiệp với lợi ích cho gia tộc mà kết hôn chứ?”
“Kết hôn thì có gì tốt chứ? Vì một người phụ nữ mà bỏ qua sự tự do của cả đời mình, không có lợi nhất.”
Những niềm vui bé nhỏ trong lòng Chu Mi kia chợt bị những lời này của anh ta dập tắt, đến một đốm lửa cũng không còn.
Cô rũ mắt, che giấu sự ủ rũ dưới đáy mắt. Đúng vậy, cố đầu phải là không biết cái người này từ trước đến nay vẫn luôn không bị trói buộc, lại còn đa tình, sao có thể vì ai đó mà kết hôn chứ.
Dịch Thận Chi bỗng dưng lại hỏi cô: “Mi Mi, cô nói những người có khát vọng về hôn nhân kia, rốt cuộc là trong lòng đang nghĩ thế nào vậy?”