Hơn nữa trong chuyện này anh nhất quyết sống chết đứng về phía Du Ân, mặc kệ cảm nhận của họ và Phó Thiến Thiển.
Nếu bọn họ cãi nhau, chẳng phải sẽ để cho Du Ân xem trò cười, rồi càng khiến cô dương dương tự đắc hơn à?
Du Ân lười biếng đứng dậy khỏi ghế sofa, khẽ đáp lại Đồng Văn Huệ: “Đây là nhà của tôi, nên bà chẳng có quyền quyết định.”
Đổng Văn Huệ tức đến mức không thở ra hơi, suýt bị Du Ân chọc tức đến mức ngất xỉu tại chỗ như lần trước.
Mặc dù Du Ân nói Đồng Văn Huệ không có quyền quyết định, nhưng cô không đi qua đó mở cửa cho Phó Đình Viễn.
Quả thật Du Ân không định mở cửa cho Phó Đình Viễn, cô không cần phải dựa vào Phó Đình Viễn để giải quyết chuyện này, cũng không muốn nợ thêm ân tình của Phó Đình Viễn.
Cô thản nhiên đứng ở đó, rồi bình tĩnh nói với Phó Giang và Đồng Văn Huệ: “Ông Phó, bà Phó, chắc hai người đã nghe tên của thầy Diệp Văn rồi đúng không?”
“Vậy thì sao?” Tất nhiên Phó Giang và Đồng Văn Huệ biết Diệp Văn rồi. Dù gì cũng vì chuyện của Thẩm Dao mà Thẩm Thanh Sơn vừa mới nhờ vả quan hệ để đi tìm Diệp Văn. Mặc dù bây giờ Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đang ầmĩ. không vui, nhưng vợ chồng Phó Giang, Đồng Văn Huệ vẫn còn liên lạc với vợ chồng Thẩm Thanh Sơn.
Du Ân nói tiếp: “Bây giờ tôi là con gái nuôi của thầy Diệp. Nếu hai người nhất quyết dùng vũ lực để chèn ép tôi thì tôi cũng không sợ gọi thầy Diệp ra mặt.”
Du Ân chưa bao giờ là người cậy thế hiếp người gì đó, nhưng bất kể là Thẩm Thanh Sơn ngày hôm qua, hay Phó Giang Đồng Văn Huệ ngày hôm nay thì bọn họ đều thật sự khinh người quá đáng.
Du Ân không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi Diệp Văn ra mặt.
Đúng lúc hôm qua Diệp Văn cũng đã nói, nếu cô có nhà họ Diệp làm hậu thuẫn vững chắc thì sẽ không còn ai dám bắt nạt cô nữa. Câu nói này đã tiếp sức để cô gọi Diệp Văn ra mặt vào hôm nay.
Phó Giang thất thanh: “Cái gì? Cô là con gái nuôi của Diệp Văn sao?”
Vẻ mặt Đồng Văn Huệ cũng tràn đầy vẻ không tin, tất nhiên bọn họ biết rất rõ Diệp Văn là ai, có thể nói mặc kệ là nhà họ Phó hay nhà họ Thẩm, hay hai nhà Phó Thẩm gộp lại với nhau cũng không bằng nhà họ Diệp ở Thủ đô...
“Đúng vậy, nếu hai người không tin thì tôi có thể gọi cho ông ấy ngay tại đây.” Du Ân lấy điện thoại ra, rồi gọi cho Diệp Văn dưới ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi của Phó Giang và Đồng Văn Huệ.
Bên ngoài tiếng gõ cửa của Phó Đình Viễn ngày càng gấp gáp, nhưng Du Ân hoàn toàn phớt lờ.
Sau khi cô chào hỏi Diệp Văn qua điện thoại thì nói: “Thầy Diệp, cháu đồng ý lời đề nghị của chú vào ngày hôm qua, có thể làm con gái nuôi của chú là niềm may mắn tu từ kiếp trước của cháu. Do đó cháu rất sẵn lòng.”
“Quá tốt rồi!” Giọng nói vui vẻ của Diệp Văn truyền ra từ trong loa ngoài điện thoại: “Vậy đợi vài ngày nữa vợ chú xuất viện, rồi vợ chồng chú sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đích thân tới Giang Thành để gặp mặt ba mẹ chú.”
Trước mắt Diệp Văn vẫn chưa biết hoàn cảnh gia đình Du Ân, mà Du Ân cũng không giải thích gì nhiều, cô chỉ hơi áy náy nói: “Món quà lớn thì không cần đâu ạ, nhưng có lẽ cháu phải nhờ chú giúp cháu xử lý mấy chuyện trước đã”
“Sao thế?” Sau khi Diệp Văn quan tâm hỏi han cô thì ông ấy lại ân cần nói: “Cháu có chuyện gì thì cứ việc nói với chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ cháu. Cho dù bản thân chú không có đủ năng lực thì chú cũng sẽ nhờ người khác tới giúp đỡ cháu.”
Lời nói của Diệp Văn khiến vành mắt Du Ân không khỏi đỏ hoe, kể từ khi mẹ cô qua đời, đã lâu lắm rồi cô không nhận được sự yêu thương chăm sóc từ bậc cha mę.
Du Ân kìm nén cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng, rồi kể cho Diệp Văn nghe chuyện mình bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, đương nhiên cô cũng nói cho ông ấy nghe bây giờ ba mẹ của Phó Thiến Thiên đang ở trong nhà của cô, hơn nữa còn đe dọa cô bảo cô phải bỏ qua cho Phó Thiến Thiến.
Đầu dây bên kia Diệp Văn vô cùng tức giận: “Con gái mình làm chuyện không có tính người như vậy, thế mà bọn họ còn đe dọa cháu sao?”
“Để chú xem bọn họ dám động vào một sợi tóc của cháu không.” Mấy câu nói này đã thể hiện rất rõ hàm ý che chở mà Diệp Văn dành cho Du Ân.