Chung Văn Thành nằm ngủ rồi, Du Ân vừa định nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ thì chuông di động đặt ở đầu giường của Chung Văn Thành vang lên.
Trong đêm khuya, tiếng chuông đột ngột nghe cực kì chói tai, Chung Văn Thành mới vừa nằm ngủ lại bị đánh thức.
Du Ân vội vàng đi đến định cúp điện thoại thay anh ấy, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì dừng lại.
Chung Văn Thành gắng gượng chống mình ngồi dậy hỏi cô: "Sao vậy?"
Du Ân mấp máy môi, sau đó đưa điện thoại di động cho Chung Văn Thành nói: "Là Phó Đình Viễn gọi tới."
Lúc Du Ân nói lời này thì có vài phần nghiến răng nghiến lợi, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, lúc này Phó Đình Viễn gọi điện thoại tìm Chung Văn Thành, nhất định không có chuyện tốt.
Chung Văn Thành nhíu mày, nhận di động rồi cũng không gọi điện thoại lại mà ngước mắt nhìn về phía Du Ân nói: "Anh đoán, anh ta gọi tới để tìm em nhỉ?"
Phó Đình Viễn nhất định đã nhìn thấy tin tức Du Ân qua đêm tại nơi này của anh ấy nên không kìm nén được, đứng ngồi không yên.
Chung Văn Thành có hơi muốn cười, Phó Đình Viễn này thật sự theo đuổi lại Du Ân sao?
Không biết là đã hơi muộn rồi sao?
Có vài người ấy mà, lúc có được thì không biết quý trọng, chờ đến lúc thật sự mất đi mới biết hối hận.
Chung Văn Thành nói Phó Đình Viễn gọi đến để tìm cô, Du Ân lắc đầu phủ nhận nói: "Không thể nào đâu."
Chung Văn Thành nhìn thoáng qua di động vẫn không ngừng vang trong tay, lại hỏi Du Ân: "Em cho số của anh ta vào sổ đen à?"
Du Ân ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Chung Văn Thành nở nụ cười, đưa điện thoại di động cho cô nói: "Em nhận máy đi, nhất định là tìm em đó."
Cùng là đàn ông, hơn nữa còn cùng là người đàn ông muốn có được Du Ân, Chung Văn Thành hiệu quả rõ suy nghĩ của Phó Đình Viễn.
Anh ấy và Phó Đình Viễn chỉ có quan hệ bạn hợp tác, hơn nửa đêm Phó Đình Viễn gọi điện tìm anh ấy nhất định không phải quan tâm anh ấy bị bệnh, cũng chắc chắn không phải tìm anh ấy để bàn công việc.
Ngoài tìm Du Ấn ra thì còn có thể có chuyện gì?
Du Ân nghe điện thoại mà có chút không biết làm sao, chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của Phó Đình Viễn vang lên: "Em đang ở chỗ tên họ Chung kia à?"
Du Ân cực kỳ không thích nghe anh gọi Chung Văn Thành như vậy, nhưng lại không có cách nào khác chỉ trích anh ngay trước mặt Chung Văn Thành, vì thế đành phải ngắn gọn đáp: “Phải.”
Phó Đình Viễn nói luôn: "Tiểu Tiểu phải làm sao?"
Du Ân nói: "Tôi chỉ không về một đêm thôi."
"Nó mới bao nhiêu tuổi mà em đã nhẫn tâm ném nó ở nhà một mình thế?" Lời này của Phó Đình Viễn cứ như Du Ân ngược đãi Tiểu Tiểu không bằng.
Du Ân cảm thấy, Phó Đình Viễn không phải đang ăn thuốc nổ thì chính là bị thần kinh rồi.
Lúc đi cô có chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho mèo rồi, hơn nữa cũng không phải cô rời đi mấy ngày liền, nhiều nhất là buổi sáng ngày mai cô sẽ trở về, anh cứ phải công kích cỡ thế sao?
Lại còn nói cái gì mà cô nhẫn tâm, nói cứ như anh quan tâm đến Tiểu Tiểu lắm ấy, một người chưa bao giờ thích động vật nhỏ như anh, có tư cách gì mà chỉ trích cô?
Du Ân thật không muốn nói thêm một câu nào với Phó Đình Viễn: "Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đây."
Phó Đình Viễn thấy cô muốn cúp điện thoại thì vội vàng nói một câu: "Tôi đến tìm em lấy chìa khóa, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Tiểu."
Du Ân trợn trừng mắt, không cần thiết phải làm đến mức đó chứ.
Chẳng qua xét cho cùng thì vẫn là mèo anh tặng, Du Ân vẫn phải nhận ơn tình của anh, cho nên bèn nói: "Nếu anh lo lắng cho Tiểu Tiểu thì tôi sẽ nhờ Tô Ngưng đến chăm sóc, thời gian không còn sớm, không phiền đến anh nữa."
Sau khi Du Ân nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
Cô mới không thèm để Phó Đình Viễn đến chăm sóc cho Tiểu Tiểu đấy, thứ nhất là vì loại người như anh vốn không biết chăm sóc người khác, thứ hai là vì cô không muốn anh đến nhà cô.