Sau khi xảy ra việc này, Du Ân cũng không muốn ăn nữa.
Nhưng cô nghĩ lại, tại sao phải tệ bạc với bản thân vì một người không quan trọng chứ?
Cô cần ăn ngon ngủ ngon, như vậy thì mới có đủ tinh thần và thể lực cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Vì vậy, cô lại ngồi xuống trước bàn ăn và ăn một hơi thật no.
Không thể không thừa nhận rằng đồ ăn trong khách sạn này thực sự rất ngon, Du Ân ăn đến không thể ngừng lại.
Sau khi ăn no, những cảm xúc tiêu cực vừa rồi đã được tiêu hóa hết, sau khi suy nghĩ xong, cô cầm điện thoại di động lên rồi gửi tin nhắn cho Phó Đình Viễn ở phòng bên: “Anh Phó, anh có muốn ăn gì không?"
Ngày mai họ sẽ cùng nhau đối mặt với cuộc phỏng vấn của Diệp Văn, nếu anh gục ngã vì đau dạ dày, cô sợ rằng mình sẽ không thể tự mình giải quyết hết một việc.
Phó Đình Viễn nhanh chóng trả lời cô: "Em quan tâm tới tôi đến vậy sao?"
Du Ân hít một hơi thật sâu và trả lời: "Vì để công việc ngày mai có thể tiến triển suôn sẻ."
Ngụ ý là, dạ dày anh yếu ớt đến mức nào chính anh cũng không biết sao?
Sau khi Du Ân gửi tin nhắn, Phó Đình Viễn đã nhanh chóng đến gõ cửa phòng cô, Du Ân mở cửa mời anh vào.
Phó Đình Viễn liếc nhìn đồ ăn trên bàn, không nhịn được hỏi: "Em vẫn còn có thể ăn ư?"
“Đúng vậy.” Du Ân thành thật trả lời.
Phó Đình Viễn nghiến răng hừ một tiếng: “Em đúng là ăn rất được!"
Anh tức giận đến không có tâm trạng ăn cơm, vậy mà cô lại có thể ăn được nhiều như vậy?
Mặc dù anh không muốn thừa nhận rằng hiện tại mình không thể ảnh hưởng đến Du Ân, nhưng thực tế đã khiến anh trưởng thành.
Du Ân: "..."
Có lẽ không một cô gái nào muốn nghe câu "em đúng là ăn rất được".
A, bảo sao anh kết hôn xong lại phải ly hôn, có bạn gái xong lại phải chia tay.
“Anh cứ từ từ ăn.” Không muốn nói chuyện với anh nữa, Du Ân nói xong thì trở về phòng ngủ.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Bởi vì không còn sớm nên Phó Đình Viễn ăn xong cũng không ở lại mà đi
luôn.
Sáng hôm sau, cả hai cùng đi đến nơi ở của Diệp Văn, tử hợp viện ở khu vực đắt giá thủ đô.
Đây là lần đầu tiên Du Ân tới nơi như thế này, xung quanh toàn là những ngọn tre cao ngất khiến người ta cảm thấy cao hứng.
Du Ân tò mò nhìn xung quanh, lúc này chợt nghe Phó Đình Viễn ở bên cạnh hỏi cô: "Em muốn có một tổ hợp viện như thế này sao?"
Du Ân nhanh chóng lắc đầu: "Không muốn, không muốn chút nào."
Cô chỉ thưởng thức chỗ này mà thôi, sao lại muốn nó chứ?
Hơn nữa nếu cô muốn thì cũng phải tự biết thân biết phận, chỗ như tổ hợp viện là chỗ để cô có thể nói muốn sao?
Phó Đình Viễn nhìn cô thật sâu rồi nói: "Không phải em có bạn trai sao? Nếu muốn thì bảo anh ta mua cho em."
Du Ân tức giận nghiến răng, cô cảm thấy Phó Đình Viễn rõ ràng là đang chế nhạo kinh tế của Chung Văn Thành,
Phó Đình Viễn và nhà họ Phó là người có tiền, muốn mua được một tổ hợp viện như thế này thì không khó, nhưng thực lực kinh tế của Chung Văn Thành chưa đến mức này.
Phó Đình Viễn cảm thấy có tiền thì hơn người sao?
Vì vậy cô đã trả lời anh: "Tiền không thể mua được tất cả."
Du Ân vốn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ không thích lời này của cô, nhưng không ngờ anh lại tiếp thu một cách lưu loát: "Đúng là như vậy."
Du Ân liếc nhìn anh nhưng không nói gì.
Khi cả hai đi theo trợ lý của Diệp Văn đi qua sân trước thì gặp Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.
Rất rõ ràng, hai người họ gặp Diệp Văn trước bọn họ.
Vẻ mặt của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đều rất đắc ý tự mãn, có thể thấy họ trò chuyện với Diệp Văn rất vui vẻ.
Khi bốn người gặp nhau, Thẩm Dao đã chủ động nói chuyện Phó Đình Viễn: “Anh Phó, chúc anh may mắn."
Phó Đình Viễn thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, nhanh chóng đưa Du Ân đi khỏi.
Thẩm Dao nghiến răng, Thôi Thiên Tường ở bên cạnh an ủi cô ta: "Đợi lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ khóc, cần gì phải chấp bọn họ."
Thẩm Dao nghĩ đến những gì Phó Đình Viễn và Du Ân sắp phải đối mặt, đột nhiên cười tự mãn.