Thời gian sẽ chứng minh tất cả, câu nói này rất đúng.
Thời gian đã chứng minh Thẩm Dao quá quắt, đồng thời cũng chứng minh Du Ân xinh đẹp và không thể thay thế.
Dịch Thận Chi hiểu suy nghĩ của Phó Đình Viễn, bởi vì hầu như chưa bao giờ anh chủ động gửi tin nhắn trong nhóm bốn người bọn họ, nhưng tối qua lại đột nhiên nhắn một câu: "Ngày mai tôi định tìm Du Ân để nói chuyện."
Lúc đó anh ta đang uống rượu, sau khi nhìn thấy câu này của Phó Đình Viễn thì suýt chút phun cả rượu.
Anh ta vội vàng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, trả lời lại Phó Đình Viễn trong nhóm: "Chúc cậu tỏ tình thành công."
Phó Đình Viễn nổi giận: "Mẹ nó ai nói muốn tỏ tình."
Phó Đình Viễn vừa gửi tin đó xong, Hứa Hàng lập tức nhắn một câu: "Chúc cậu tỏ tình thành công"
Giang Kính Hàn cũng nhắn theo: "Chúc cậu tỏ tình thành công."
Phó Đình Viễn trả lời bọn họ bằng dấu chấm lửng cạn lời rồi sau đó không xuất hiện trong nhóm nữa, thế nhưng dù anh dùng từ rất uyển chuyển, chỉ bảo rằng mình muốn tìm Du Ân để nói chuyện, mấy người bọn họ vẫn nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Cái gọi là nói chuyện chính là tỏ tình đó mà, chẳng qua Phó Đình Viễn sĩ diện không chịu thừa nhận thôi.
Nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng, Tổng giám đốc Phó sĩ diện khó lắm mới chịu hạ mình muốn tỏ tình với Du Ân lại bị em ruột phá đổ tất cả.
Chắc hẳn hiện giờ cảm xúc của Du Ân đổi với Phó Đình Viễn là căm hận và chán ghét, anh nào có cơ hội tỏ tình nữa chứ, tỏ tình rồi có lẽ người ta cũng không tin, càng không quan tâm.
Bây giờ Phó Đình Viễn có tâm trạng bực bội như vậy, rõ ràng là vì đã nhận ra được điều này.
Nghĩ đến đây, Dịch Thận Chi giơ tay vỗ vai Phó Đình Viễn, an ủi anh: "Tuy rằng con đường theo đuổi vợ của cậu trông có vẻ xa xôi cách trở, nhưng cậu phải biết rằng càng trải qua khổ cực mới cùng quý giá, sau này mới sẽ trân trọng!
Phó Đình Viễn bực tức phải rớt tay anh ta, bước trở về phòng bệnh.
Dịch Thận Chi tự thấy lời nói của mình thực sự quá sâu sắc, trước đây Du Ân đối xử với Phó Đình Viễn rất tốt khiến cho Phó Đình Viễn nhận được dễ dàng, thế nên mới không trân trọng để rồi đánh mất.
Ừm, xứng là Dịch Thận Chi, chuyên gia tình yêu.
Lúc Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi quay về phòng bệnh của Du Ân thì cô đã tỉnh.
Cô đã thay cái áo mà Chu Mi mua cho cô, đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Chu Mi.
Mặc dù Chu Mi đã nhấn mạnh rằng áo là do Phó Đình Viễn dặn cô ta mua, nhưng Du Ân vẫn khăng khăng chỉ cảm ơn cô ta, chẳng hề nhắc đến Phó Đình Viễn.
Trong lòng Chu Mi không khỏi thở dài, Phó Thiến Thiến gây chuyện như vậy, sau này ông chủ và Du Ân phải chung sống thế nào đây.
Nhưng cô ta vẫn nói với Du Ân những chuyện đã xảy ra một cách đúng sự thật: "Sau khi hội ký tên bắt đầu mà cô vẫn chưa đến hội trường, sếp Phó cho rằng với tính cách của cô thì sẽ không đến muộn, sau khi tôi gọi điện thoại cho cô nhưng báo tắt máy, sếp Phó cũng lập tức nhận ra sự bất thường, tức khắc bảo sếp Dịch giúp kiểm tra camera an ninh."
"Du Ân, bây giờ sếp Phó rất để ý đến cô, thực sự anh ấy cũng không muốn thấy chuyện như thể xảy ra, cô... đừng trách anh ấy nhé." Chu Mi ngẫm nghĩ rồi vẫn nói lời tốt giúp Phó Đình Viễn.
Du Ân cong môi cười giễu: "Nhưng anh ta là anh của Phó Thiến Thiến."
Mặc dù chuyện này không liên quan đến Phó Đình Viễn, nhưng anh ta là anh trai của Phó Thiến Thiến, cô vừa nghĩ đến chuyện mà Phó Thiên Thiên làm với cô, không thể không chán ghét cả nhà Phố Thiến Thiến.
Huống hồ, không thể nói rằng chuyện này không hoàn toàn liên quan đến Phó Đình Viễn.
Chu Mi hiểu ý trong lời nói của Du Ân, nhìn xuống không nói gì thêm.
Bấy giờ Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đi vào, Chu Mi biết điều ngồi dậy rời đi trước, Dịch Thận Chi cũng theo cô ta, chừa lại không gian cho Phó Đình Viễn và Du Ân.
Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn đi vào thì nhắm mắt lại, cô còn nhớ cô đã khóc lóc ầmĩ trong lòng anh như thế nào trước khi ngất xỉu.
Cảm xúc cô bị mất kiểm soát cũng là bị anh ta dồn ép.