Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu khiến Phó Đình Viễn và đầu để xảy ra chuyện gì, cô sẽ thấy rất tội lỗi, dù sao trên người anh còn gánh cả Phó thị, thậm chí còn gánh cả mạch máu kinh tế của Giang Thành. 

"Phó Đình Viễn?" 

"Anh có ổn không?" 

Du Ân nâng người dậy xong, chỉ thấy trên trán Phó Đình Viễn xuất hiện một vết đỏ bừng. 

"Không chết được." Du Ân vốn muốn đỡ anh đến trên ghế sofa, kết quả chính anh lại đẩy cô ra, còn nói một câu y như đang giận dỗi, sau đó thì tự mình ngồi trở lại sô pha. 

Du Ân nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn nói một tiếng xin lỗi với anh: "Ngại quá, vừa rồi tôi không nghĩ anh sẽ ngồi không vững" 

Cô thật sự không nghĩ tới, ai có thể nghĩ đến một người đàn ông cao lớn như Phó Đình Viễn, vậy mà lại có thể bị cô quăng một cách dễ dàng đến thế. 

Anh tốt nhất là đừng có tự mình cố ý ngã xuống, khổ nhục kế như vậy quá vô dụng rồi. 

Phó Đình Viễn chẳng nói chẳng rằng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngã xuống trên sô pha rồi nằm ở đó không động đậy gì nữa. 

Du Ân đau đầu không thôi: "Nước cũng đã uống xong rồi, hay anh về phòng mình ngủ đi?" 

Người đàn ông trên sofa không nhích tí nào, Du Ân vốn đang định tiếp tục đuổi người, nhưng nhìn thấy vết hồng trên trán anh cô lại có chút áy náy. 

Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, nhúng khăn mặt vào nước lạnh ướt nhẹp, mang ra khẽ đặt lên trán anh. 

Hi vọng sáng sớm ngày mai đừng để lại dấu vết gì, nếu không sẽ rất tổn hại đến hình tượng của anh. 

Du Ân đi tới đi lui thay khăn cho anh ba lần, chờ đến lúc cô giặt sạch khăn mặt đi ra từ trong phòng vệ sinh thì Phó Đình Viễn đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi. 

Du Ân trừng người đàn ông với khuôn mặt điển trai, cô nghiến răng, cả đêm này anh lăn qua lăn lại giày vò cô, còn anh thì lại ngủ ngon lành. 

Thế thì anh ngủ sô pha là được rồi! 

Bày đặt có giường lớn xa hoa lại không ngủ, chạy tới chỗ này của cô ngủ sô pha, đúng là thần kinh. 

Du Ân buồn bực xoay người trở về phòng, khóa cửa xong cũng nằm xuống nghỉ ngơi. 

Một đêm ngủ ngon. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Du Ấn tỉnh lại thì quên mất chuyện tối qua Phó Đình Viễn còn ngủ 

trên sô pha trong phòng mình, cho nên lúc cô mơ mơ màng màng mở cửa phòng đi ra, khẽ ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, Du Ân sợ tới mức vội vã lui về phòng. 

Trên người cô chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa trong áo ngủ còn không mặc gì cả... 

Cô vội vội vàng vàng thay quần áo xong, lúc này mới đi ra ngoài lần nữa. 

Cô nhíu mày hỏi người đàn ông trên sô pha: "Sao anh còn chưa đi?" 

Bởi vì làm tổ cả đêm trên ghế sofa, cho nên bộ quần áo vốn đắt đỏ trên người trở nên nhăn nhúm không thể tưởng tượng. 

Lại thêm dưới cằm lún phún râu ria, trong cả người anh suy sụp tiều tụy hơn vài phần. 

"Tối hôm qua, thật sự xin lỗi." Anh ngước mắt nhìn về phía Du Ân, giọng điệu nhận lỗi tẻ ngắt. 

"Không sao, dù sao người bị đụng cũng không phải tôi" Du Ân nhìn thoáng qua vết hồng vẫn còn lưu lại trên trán anh, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi buồn cười. 

Phó Đình Viễn giơ tay sờ trán mình, hít sâu một hơi. 

Mẹ nó, vẫn còn đau. 

Anh đứng dậy khỏi ghế sofa: "Em đi rửa mặt đi, đợi lát nữa xuống tầng ăn bữa sáng" 

"Diệp Văn gọi điện thoại đến, nói đã nhận được bản thảo từ đám người Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường, bọn họ quả thật đã sao chép cái đoạn mà em tùy tiện viết ra kia." 

"Ông ấy nói ông ấy sẽ xử lý chuyện còn lại, chúng ta cứ làm tốt chuyện của chúng ta là được." 

Ý ở ngoài lời, bọn họ về nên ký hợp đồng, còn Diệp Văn sẽ ra mắt giải quyết Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường. 

Du Ân gật đầu, trải qua chuyện này, công ty mới kia của Thẩm Dao coi như là xuất sự bất lợi rồi. 

Nhưng mà, ai bảo cô ta thích đi đường ngang ngõ tắt chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK