Chung Văn Thành tuyệt đối là cố ý nhắc đến Thẩm Dao, đây là không nói sợ người ta không biết sao.
Trong xe bảo mẫu Tô Ngưng, Du Ân cả người mệt mỏi rã rời ngồi ở trên ghế, nhớ tới chuyện vừa xảy ra từng đợt sợ hãi nổi lên.
Tô Ngưng ở một bên hưng phấn khen Chu Dật: “Chu Dật được thật đấy, vùng lên vì hồng nhan.”
Đánh thật quá tuyệt, tên sói háo sắc kia đáng đời bị đánh thành đầu heo!
Du Ân vội vàng ngăn cô ấy: “Được rồi, chị hai, việc này nếu bị phơi bày ra ngoài, Chu Dật sẽ bị hủy đó.”
Tô Ngưng không để ý lắm: “Hủy cũng không sợ, cùng lắm thì cậu ấy về nhà kế thừa gia nghiệp”
Du Ân dáng vẻ nước đổ lá khoai, Tô Ngưng cười nằm sấp trên người cô nói: “Cậu còn không biết sao? Chu Dật thực ra là phú nhị đại, trong nhà rất có tiền.”
Du Ân ngược lại không biết điều này, Chu Dật cho tới bây giờ chưa từng nói qua gia thế của cậu, đương nhiên cũng không có khả năng cô hỏi loại vấn đề này.
Tô Ngưng và Chu Dật lúc trước quay chung cả một bộ phim, hai người lại diễn vai đối thủ, cho nên biết tương đối nhiều.
Tô Ngưng lại cười hì hì hỏi cô: “Nói đi, cậu thật sự không cân nhắc đến Chu Dật sao? Người ta vì cậu thiếu chút nữa đi tong cả sự nghiệp.”
“Không cân nhắc, tuyệt đối không cân nhắc!” Du Ân trả lời dứt khoát.
Tô Ngưng tiếp thuyết phục động cô: “Nói chuyện yêu đương với tiểu lang, không chịu thiệt thòi.”
Du Ân lười để ý tới cô ấy, Tô Ngưng biết cô là loại người nghiêm túc, không biết chơi đùa tình cảm.
Tô Ngưng lại nói: “Vậy sếp Chung của chúng ta thì sao? Cậu có muốn cân nhắc một chút?”.
Còn chưa đợi Du Ân nói gì, Tô Ngưng lại bắt đầu quảng cáo Chung Văn Thành: “Chung tổng nhan sắc thì không cần phải nói, khí chất thân gia còn có tính cách các phương diện đều rất tốt, hai người đều thuộc loại người ôn hòa dễ ở chung, bên nhau khẳng định rất hạnh phúc.”
Du Ân đau đầu không thôi: “Tại sao cậu lại sốt ruột tìm đàn ông cho tớ như vậy?”
Tô Ngưng rũ mắt nhẹ giọng nói: “Chỉ khi cậu có được kết cục tốt, tiện nhân Thẩm Dao kia mới không nhắm vào cậu hết lần này đến lần khác nữa”.
Du Ân cảm động đến vành mắt đều đỏ lên, vì tình nghĩa này của Tô Ngưng đối với mình.
Lúc sắp đến chỗ ở của mình, Du Ân nhận được điện thoại của ông cụ Phó.”
“Du Ân à, gần đây có bận gì không?” ông cụ hỏi rất hòa nhã.
Du Ân thành thật nói: “Đang bận kịch bản ạ, ông tìm cháu có việc gì thế?”
Ông cụ biết Du Ân hiện tại là một biên kịch, lúc Du Ân ở nước ngoài, ông cụ không phải thường xuyên gọi điện thoại cho cô sao, nói qua nói lại thì biết Du Ân làm biên kịch.
Ông cụ biết cô có công việc đàng hoàng, không cần nói cũng iết có bao nhiêu vui vẻ, khen ngợi cô một tràng.
Cũng từ lúc đó trở đi, Du Ân có thể cảm nhận được ông cụ thật lòng yêu thương cô.
Ông cụ cười tủm tỉm trong điện thoại rồi nói: “Khi nào bạn có thời gian? Ông giới thiệu bạn trai cho cháu?”
“Bạn trai?” Du Ân tưởng rằng mình nghe lầm.
Ông cụ nói rất nghiêm túc: “Đúng vậy, bây giờ cháu không phải độc thân sao, ông biết một người trẻ tuổi rất ưu tú, vừa hay giới thiệu cho cháu.”
Du Ân Phong trong tiếng lộn xộn lắp bắp: “Không phải, ông ông.”
Ông nội ruột của chồng cũ, muốn giới thiệu bạn trai cho cô, cái này, cái này thật không thể tưởng tượng nổi, càng thêm dọa người.
Tô Ngưng đại khái nghe hiểu đại, ở một bên không chút khách khí đã cười hai ha.
Quá buồn cười, Phó Đình Viễn nếu biết, sẽ bị tức đến lệch mũi mất.
“Aiya đứa nhỏ này, kinh ngạc như vậy làm gì?” Ông cụ giải thích: “Ông thật lòng thích cô gái nhỏ như cháu, tuy rằng duyên phận giữa cháu và Đình Viễn rất nông, chỉ làm vợ chồng ba năm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông thích cháu”
“Ông coi cháu như cháu gái ruột, mới sắp xếp những chuyện này cho cháu.”
Ông cụ nói thật tâm thật ý, Du Ân rất cảm động, cô có thể cảm nhận được sự yêu thương của ông cụ đối với cô.
Chỉ là, giới thiệu bạn trai cho cô, có chút không hợp lý đi?
"Ông à, con hiểu tâm lý của ông, có điều tạm thời cháu cũng không muốn yêu đương.” Du Ân khéo léo từ chối.
Ông cụ dùng một chút, bỗng nhiên rất nghiêm túc hỏi cô: “Cháu thành thật nói với ông, cháu không chịu yêu đương, có phải còn nhớ thương tiểu tử thúi Đình Viễn kia hay không?”
Du Ân vội vàng phủ nhận: “Cái này thật sự không có.”
Nếu vẫn còn không buông xuống được, lúc trước cũng sẽ không quyết liệt đề nghị ly hôn.
“Như vậy không phải là được rồi sao?” Ông cụ trực tiếp sắp xếp: “Nếu đã không nhớ thương nó, vậy nên hẹn hò thêm một ít đàn ông ưu tú.”
Du Ân: “...”
Phương pháp này của ông cụ cũng quá đi theo lối mòn, không nhớ phó Đình Viễn, cũng không có nghĩa là nguyện ý cùng người khác hẹn hò.
Tuy nhiên, ông cụ đã quyết định: “11:30 trưa mai, ông sẽ để tài xế đến đón cháu.”