Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 889

“Người xấu! Là chú đánh cho mẹ tôi bị thương đúng không!” Nhan An Mỹ phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Trí Cương, vốn dĩ cô bé định nhào lên cắn Cung Trí Cương một cái, nhưng khi cô bé nhìn thấy rõ khuôn mặt y hệt Nhan Minh Tự của Cung Trí Cương, có thế nào cô bé cũng không cắn nổi.

“Cậu, cậu tỉnh lại rồi ư?” Nhan An Mỹ dùng sức lắc đầu, từ cái nhìn đầu tiên đúng thật là cô bé đã cảm thấy người trước mặt là Nhan Minh Tự, nhưng gần như ngay lập tức, cô bé đã xác định người này chắc chắn không phải cậu Nhan nằm trên giường bệnh của cô bé.

“Sao chú lại bắt mẹ tôi?!” Nhan An Bảo lại nhận ra khuôn mặt này của Cung Trí Cương, gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Cung châu Âu, anh cả ruột của Cung Tư Mỹ, không cần nghe đáp án, cậu bé đã biết ngay người này ra mặt cho Cung Tư Mỹ.

Mẹ?

Nghe thấy xưng hô của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ với Nhan Nhã Tịnh, Cung Trí Cương không nhịn được mà cau mày.

Anh ta không ngờ rằng trông cô còn trẻ vị thành niên mà đã có một đôi trai gái lớn như thế này rồi.

Trước giờ Cung Trí Cương không thích trẻ con, nhưng không biết vì sao khi đối diện với hai đứa nhóc này, anh ta chẳng thể nào lạnh lùng cứng rắn được.

Khó có khi anh ta giải thích với người khác: “Là hiểu lầm thôi, bắt nhầm người.”

“Hiểu lầm?” Đôi mắt Nhan An Mỹ đỏ bừng lên: “Mẹ tôi bị các người ức hiếp thành ra thế này rồi, một câu hiểu lầm của chú là có thể xóa sạch hết tất cả sao!”

“Cậu Cung, tôi thấy chuyện hôm nay, chắc chú nên có một lời giải thích với chúng tôi!” Nhan An Bảo tiến lên trước một bước, cất lời không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Chiều cao của Nhan An Bảo thấp hơn Cung Trí Cương gần một nửa, nhưng khí thế trên người cậu thiếu niên nho nhỏ lại không kém hơn khí thế trên người Cung Trí Cương là bao nhiêu.

“Đúng, chú phải cho chúng tôi một lời giải thích! Vì sao mẹ tôi lại bị thương? Rốt cuộc đám người xấu mấy người đã làm gì mẹ tôi rồi!”

Cung Trí Cương tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, nhưng nghe thấy Nhan An Mỹ cứ nói người xấu mãi như vậy, tự dưng trong lòng anh ta có hơi khó chịu, dường như anh ta không muốn bị hai đứa nhóc này coi thành quái vật giết người coi mạng người như cỏ rác.

Anh ta không muốn hai đứa nhóc này chán ghét anh ta, nhưng anh ta thực sự không làm được việc giải thích mọi chuyện với người khác.

Anh ta chỉ có thể sầm mặt cất lời: “Cô ấy từng cứu tôi, tôi sẽ không làm hại tới cô ấy!”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, Nhan Nhã Tịnh bị thương, bọn chúng thực sự rất đau lòng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt này của Cung Trí Cương, bọn chúng cũng thực sự không cứng rắn nổi!

“Buông cô ấy ra!” Lưu Thiên Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh, càng nhìn bàn tay đang đặt trên người Nhan Nhã Tịnh của Cung Trí Cương thì anh lại càng cảm thấy khó chịu. Anh không nhịn nổi nữa, tiến thẳng lên cướp Nhan Nhã Tịnh khỏi lồng ngực Cung Trí Cương.

Nhan An Bảo vốn dĩ còn định cướp mẹ nhà mình khỏi lồng ngực Cung Trí Cương lặng lẽ cho Lưu Thiên Hàn một ngón cái ở trong lòng, ba quá ngầu luôn, cho dù là mất trí nhớ thì năng lực bạn trai vẫn max luôn nha!

Cung Trí Cương nhíu mày, anh ta cũng khó chịu khi Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức muốn cướp Nhan Nhã Tịnh lại từ trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng nhớ tới chuyện thuộc hạ của anh ta làm với Nhan Nhã Tịnh ngày hôm nay, anh ta lại rụt tay lại.

Người như anh ta đương nhiên sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về anh ta, nhưng thần kỳ là anh ta lại quan tâm tới suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh về mình.

Anh ta không muốn bị Nhan Nhã Tịnh coi thành ác ma giết người không ghê tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK