Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Mục Hàng vừa nói vừa mạnh mẽ kéo Tô Thu Quỳnh vào phòng tổng thống mà anh ta bao ở trên tầng trên cùng.

Nghe được tiếng cửa nặng nề đóng chặt, trong lòng Tô Thu Quỳnh hoảng hốt vô cùng.

“Chiến Mục Hàng, anh cút đi, tôi nói anh đừng chạm vào tôi!”

Tô Thu Quỳnh liều mạng đấm Chiến Mục Hàng, đôi mắt anh ta đỏ đục ngầu, hệt như chó sói ăn thịt người không nhả xương khiến cô sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Chiến Mục Hàng, thả tôi ra! Đây là hôn lễ của anh và An Tình đấy!”

Tô Thu Quỳnh cố gắng nói gì đó khiến Chiến Mục Hàng tỉnh táo lại: “Chiến Mục Hàng, hôn lễ của các người sắp bắt đầu rồi, anh mau ra ngoài mau!”

Chiến Mục Hàng chẳng hề có ý tha cho Tô Thu Quỳnh, anh ta cứ thế bế ngang người cô lên.

“Tô Thu Quỳnh, cho dù hôm nay đã định sẵn là trò cười thì em cũng đừng mong anh tha cho em! Tô Thu Quỳnh, chúng ta không chết không thôi! Cả đời này, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, em đừng hòng chạy thoát!”

Trong lòng Tô Thu Quỳnh rất sợ hãi, nhưng cô đấu với Chiến Mục Hàng như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Nhưng cho dù không thắng được, cô cũng không muốn bị anh ta cưỡng hiếp như vậy!

Những lần bị anh ta cưỡng hiếp sau khi ra tù, mỗi một lần, cô đều sống chẳng bằng chết.

Cô nghĩ, nếu lần này thực sự để anh ta đạt được ý đồ, cô có thể sẽ chết thật mất.

Tô Thu Quỳnh không nói gì, cô chỉ cười nhìn Chiến Mục Hàng, cười giễu đầy chán chường cuộc đời.

Cô cảm thấy thực sự nực cười từ tận sâu trong lòng, Chiến Mục Hàng nực cười, thế giới này nực cười, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh còn nực cười hơn, trái tim cô càng ngày càng lạnh lẽo.

Lạnh lẽo tới mức, sức lực muốn cố gắng sống tiếp mà khó khăn lắm cô mới nhặt nhạnh được từng chút lập tức bị đánh tan thành mây khói, sụp đổ tan tành, cuối cùng, chỉ có thể một lòng xin được chết.

Ngay giây phút xoay người, Chiến Mục Hàng chợt muốn ôm Tô Thu Quỳnh.

Nhưng anh ta còn chưa ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, tiếng điện thoại của anh ta chợt vang lên dồn dập.

“Đại ca, hôn lễ đã bắt đầu rồi, anh đi đâu vậy? Cô An đang gấp sắp điên rồi đây!”

Giọng của Minh Quân nghe khá sốt ruột, nhưng thực ra trong lòng anh ta lại mong ngóng Chiến Mục Hàng hủy hôn.

Tô Thu Quỳnh có ơn với anh ta, dù có ra sao, anh ta càng hy vọng Tô Thu Quỳnh được hạnh phúc. Mà muốn Tô Thu Quỳnh hạnh phúc thì An Tình bắt buộc phải bất hạnh.

Anh ta thiên vị Tô Thu Quỳnh.

Minh Quân lén lút nghĩ, đại ca, đào hôn đi, chạy trốn đi, tốt nhất là để An Tình khóc chết mới được!

Người đàn bà An Tình kia, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, đáng bị người ta vứt bỏ! Cô Tô tốt biết bao, đánh mất cô là tổn thất đời này của đại ca!

Đương nhiên, lời này Minh Quân không thể nói với Chiến Mục Hàng, anh ta chỉ có thể giả vờ nôn nóng nói: “Đại ca, khách khứa và phóng viên đều tới cả rồi, anh là chú rể không thể chậm trễ quá lâu được đâu! Đại ca, anh mau tới đây đi! Nếu anh còn không tới thì em thực sự không biết ăn nói sao với mọi người cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK