Cái tát này của Nhan Vũ Trúc không hề trúng vào mặt Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo dùng sức bắt cổ tay cô ta: “Không cho cô đánh mẹ tôi!”
Nhan Vũ Trúc quay sang, ánh mắt vừa vặn rơi xuống trên mặt Nhan An Bảo. Khi cô ta thấy gương mặt nhỏ gần như khắc từ một khuôn với Lưu Thiên Hàn ra, Nhan Vũ Trúc suýt nữa thét chói tai thành tiếng.
Đây là… con trai Nhan Nhã Tịnh sao?
Năm năm trước, sau khi Nhan Vũ Trúc sinh non có nhận được điện thoại của gã trai bao cô ta thuê, nói là khi đối phương tới nơi thì trong phòng Nhan Nhã Tịnh đã có người đàn ông khác rồi.
Trong lòng Nhan Vũ Trúc nghi hoặc, thế là cô ta không màng tới vết thương trên người, lặng lẽ chạy tới khách sạn. Cô ta thấy trên giường có chiếc nhẫn nên cầm lên, lại không ngờ ngay sau đó có vài người xông vào, hỏi có phải cô ta cứu Lưu Thiên Hàn không.
Tâm tư Nhan Vũ Trúc linh hoạt nhường nào chứ, cô ta đương nhiên đoán được người đàn ông lên giường với Nhan Nhã Tịnh chính là Lưu Thiên Hàn. Cô ta lập tức gật đầu không chút do dự, chiếm công lao của Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn tri ân cứu mạng của cô ta, đối xử với cô ta vô cùng tốt. Anh kéo cô ta từ một hot girl mạng không có gì đáng nói lên thành ảnh hậu nổi tiếng đầy vẻ phong quang.
Đúng là Tô Thái An rất xuất sắc, nhưng nếu đem ra so với người đàn ông như Lưu Thiên Hàn thì còn chẳng bằng cái đinh gỉ. Nhan Vũ Trúc không chút do dự đá văng Tô Thái An, trông chờ bám dính được lấy Lưu Thiên Hàn.
Nhưng cô ta không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ trở về. Hơn nữa… đứa bé này rõ ràng là con của Lưu Thiên Hàn!
Không! Cô ta tuyệt đối sẽ không để Nhan Nhã Tịnh và đám con hoang này cướp mất tất thảy những gì cô ta đang có!
“Nhan Nhã Tịnh, buông mẹ tôi ra! Nếu mẹ tôi có chuyện gì không hay xảy ra, tôi không tha cho cô đâu!”
Nhan Vũ Trúc oán hận nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, gằn từng tiếng.
Nhan An Mỹ đứng một bên thật sự không nhìn nổi nữa, cô bé trợn trắng mắt rất khoa trương, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ: “Thưa thím, thím đừng chó cắn người hảo tâm nữa được không? Rõ ràng mẹ cháu đang cứu người mà! Nếu không có mẹ cháu thì mẹ thím không sống được đâu!”
Thím?
Bị Nhan An Mỹ gọi là thím, mặt Nhan Vũ Trúc lập tức xanh mét, chỉ vào mũi Nhan An Mỹ mà mắng: “Mày gọi ai là thím đấy hả?”
Đôi mắt Nhan An Mỹ vô tội như mắt nai con: “Thím này, chẳng lẽ cháu gọi sai chắc? Hay là phải gọi là bà mới đúng ạ?”
Bà!
Nhan Vũ Trúc tức đến mức mặt mũi hoàn toàn vặn vẹo: “Mày gọi lại lần nữa tao xem!”
Thấy gương mặt xanh mét của Nhan Vũ Trúc, Nhan An Mỹ thầm sung sướng. Cô bé nghe Tô Thu Quỳnh kể rất nhiều chuyện Nhan Vũ Trúc bắt nạt mẹ, cũng từng thấy ảnh chụp của Nhan Vũ Trúc, lại thêm trí nhớ siêu tốt, thế nên cô bé liếc mắt một cái là nhận ra Nhan Vũ Trúc.
Bà cô xấu xa này luôn bắt nạt mẹ, cô bé đương nhiên không cho đối phương dễ chịu!
Nhan An Mỹ sờ sờ cái mũi nhỏ, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ kéo tay áo Nhan An Bảo: “Anh ơi, sao thím này kỳ quặc thế? Cứ thích em phải gọi là bà mới được à? Có phải đầu óc thím ấy có vấn đề không?”
“Ừ.” Nhan An Bảo ghét bỏ vung cổ tay Nhan Vũ Trúc ra: “Tiêm căng da nhiều quá, đầu úng nước.”
Nghe Nhan An Bảo nói xong, Nhan An Mỹ không nhịn được mà cười xì ra tiếng. Được rồi, bình thường anh trai mình tích chữ như vàng, một khi độc miệng lên thì không ai là đối thủ.
Quả nhiên, lời này của Nhan An Bảo đã chọc cho Nhan Vũ Trúc tức đến suýt hộc máu. Thấy Nhan Nhã Tịnh đứng dậy, cô ta lập tức bắt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh muốn đánh cô.
“Nhan Nhã Tịnh, mày nhất định không chịu buông tha cho tao đúng không? Ai cho mày về nước? Tao khuyên mày tốt nhất nên dẫn hai đứa con hoang này cút ra nước ngoài đi. Bằng không, tao nhất định không bỏ qua cho mày đâu!”
Hai chữ “con hoang” đâm thấu màng nhĩ của Nhan Nhã Tịnh. Có lẽ cô sẽ chẳng để ý đến thế khi người khác bắt nạt mình, nhưng tuyệt đối không thể bắt nạt bé con của cô được!
Cô lạnh lùng cười khẩy, gương mặt nhỏ nhắn gần như hoàn mỹ lộ rõ vẻ trào phúng, vừa nở nụ cười đã lập tức đẹp đến khiếp người: “Nhan Vũ Trúc, nhiều năm như vậy không gặp, miệng cô vẫn thối như xưa!”
“Nhan Nhã Tịnh, mày nói ai miệng thối!” Nhan Vũ Trúc kiêu ngạo quen rồi, chưa từng bị ai nhục mạ như vậy. Cô ta lại giơ tay lên định đánh Nhan Nhã Tịnh.
Nhan An Bảo nhảy dựng lên, nhanh tay bắt lấy cổ tay Nhan Vũ Trúc: “Thím kia! Xin lỗi mẹ tôi ngay! À đúng rồi, mẹ tôi vừa cứu mẹ thím đấy. Thím nên nói một tiếng cảm ơn đi chứ!”