“Nhan Thành Lâm, hổ dữ còn không ăn thịt con, Minh Tự là con ruột ông đấy!” Nhan Nhã Tịnh mất bình tĩnh hét lên.
Cô cũng là con ruột của Nhan Thành Lâm, gọi ông ta bằng ba gần hai mươi năm trời, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta dồn cô vào chân tường.
“Con ruột thì sao? Chẳng qua chỉ là đứa sống dở chết dở thôi, thà nó chết đi còn hơn!”
Trong giọng nói của Nhan Thành Lâm không hề có lấy một chút hơi ấm tình cha. “Nhã Tịnh, ba hỏi con lần nữa, tối mai con có muốn về nhà ăn cơm với ba và dì Thanh không?”
Đối với Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội, mỗi lần gặp họ Nhan Nhã Tịnh đều thấy thật ghê tởm, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Trong mắt Nhan Thành Lâm, một người thực vật như Nhan Minh Tự không khác gì người sống dở chết dở, có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng với cô, Nhan Minh Tự lại là niềm an ủi mà cô trân quý nhất. ngôn tình ngược
Mẹ đã không còn, cô không thể mất thêm đứa em trai Nhan Minh Tự nữa.
Vả lại trên đời này luôn có kỳ tích xuất hiện mà, lỡ như một ngày nào đó Nhan Minh Tự tỉnh lại thì sao?
Cô vẫn chờ đợi ngày được nói cười vui vẻ cùng cậu em trai của mình, cùng nhau ngắm nhìn những phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Cô còn muốn nói cho em trai biết, cậu có hai đứa cháu vô cùng đáng yêu, chúng đều rất thích người cậu này.
Cô có rất rất rất nhiều điều muốn nói với cậu!
Nhan Nhã Tịnh cố gắng che miệng mình lại, không để mình bật khóc thành tiếng. Một lúc lâu sau, Nhan Nhã Tịnh thấp giọng nói với Nhan Thành Lâm: “Được.”
Để Nhan Minh Tự được sống tiếp, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cô cũng quyết không chùn bước.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình đã rất kiên cường, cũng cố gắng không để mình rơi nước mắt. Nhưng sau khi cúp máy, những giọt mắt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên khóe mắt cô.
Người ta thường nói, nếu không trải qua một số chuyện thì phụ nữ mãi mãi sẽ không nhận ra được người mà mình lấy làm chồng rốt cuộc là con người hay là súc sinh.
Nhan Nhã Tịnh ôm mặt nghẹn ngào, mẹ ơi, mẹ nhìn mà xem, rốt cuộc mẹ lấy phải cái thứ gì đây!
Người mà con gọi là ba suốt bao nhiêu năm ấy, ông ta vốn dĩ không phải là con người!
Nuôi nấng nhiều năm trời, cho dù là nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm. Nhưng cái người kia lại muốn bức ép cô và Nhan Minh Tự đến đường cùng!
Cái người mà cô gọi bằng ba gần hai mươi năm qua hoàn toàn không xứng làm ba của cô và Nhan Minh Tự!
Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của Nhan Vũ Trúc và Nhan Bích Loan. Nhan Thành Lâm ấy à, ông ta chỉ là ba của Nhan Vũ Trúc và Nhan Bích Loan mà thôi!
Nhan Nhã Tịnh lấy từ trong ngăn kéo ra đôi khuyên tai mà Lệ Bảo Khiết đã tặng cho cô vào dịp sinh nhật lần thứ 18 của cô.
Đó là tuyệt tác của Hứa Dương, hồi ấy tuy không không đắt đỏ nhưng là món quà mà cô rất thích.
Khi nhận được quà sinh nhật của Lệ Bảo Khiết, cô sà vào lòng bà, nũng nịu nói, cô muốn đeo đôi khuyên tai này và gả cho Tô Thái An, người mà cô yêu.
Năm cô 18 tuổi ấy, là khi cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt.
Cô không thể đeo đôi khuyên tai Lệ Bảo Khiết tặng mình và kết hôn với Tô Thái An. Mà sau sinh nhật, cô còn nhận được tin Lệ Bảo Khiết bệnh nặng qua đời. Dĩ nhiên đến bây giờ cô mới biết, Lệ Bảo Khiết không phải qua đời vì bệnh tật mà là bị người ta tàn nhẫn sát hại.
Ngày đó, cô và Nhan Minh Tự gần như khóc cạn nước mắt ở trước mộ của Lệ Bảo Khiết. Cô cứ nghĩ rằng, mất đi người mẹ mà mình yêu thương nhất đã là nỗi đau không thể chịu đựng nổi trong cuộc đời mình rồi, không ngờ tai họa lại tiếp tục ập đến.
Mẹ mới mất có mấy ngày, Nhan Minh Tự gặp phải tai nạn xe thảm khốc.
Mặc dù giữ được tính mạng nhưng cậu lại trở thành người thực vật.
Bác sĩ nói, có thể cậu sẽ tỉnh lại sau vài tháng, hoặc là sau vài năm, nhưng cũng có thể suốt đời sẽ không tỉnh lại.
Ôm lấy Nhan Minh Tự đang nằm bất động trên giường bệnh, Nhan Nhã Tịnh khóc đến mức cả người run lên. Thì ra, nước mắt của cô vẫn chưa cạn, cô vẫn còn biết khóc.
Nhìn cậu thiếu niên đã từng tràn trề sức sống giờ đây giống như cành cây khô mất đi linh hồn, mỗi giọt nước mắt của Nhan Nhã Tịnh rơi xuống đều đau đớn như bị khoét sâu vào tim.
Đời người có nhiều lúc còn nghiệt ngã và tăm tối hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng. Cô còn chưa kịp bình tâm lại sau hàng loạt tổn thương thì người mà cô yêu sâu đậm nhiều năm qua, Tô Thái An lại đi ngoại tình với Nhan Vũ Trúc. Cô còn bị Nhan Vũ Trúc hãm hại, lên giường với người đàn ông xa lạ rồi mang thai đứa con của anh ta…
“Mẹ ơi…”
Nhan Nhã Tịnh ra sức siết chặt khuyên tai trong tay mình. Đã có lúc cô từng ước mình chưa hề trải qua năm mười tám tuổi, nhưng sự có mặt của hai đứa nhỏ đã khiến cô tìm thấy ánh sáng trong đêm tối mịt mù. Song, lần này trở về nhà họ Nhan, rất có thể cô sẽ phải rời xa hai đứa nhỏ mãi mãi.
“Mẹ à, mẹ đau lắm phải không?” Nhan Nhã Tịnh liên tục gọi mẹ: “Mẹ à, lấy phải loại đàn ông không có trái tim như Nhan Thành Lâm hẳn là mẹ đau lắm phải không, mẹ ơi…”
Nhan Nhã Tịnh quay sang nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngấm.
Thật ra, cô cũng rất đau.
Từ nhỏ cô luôn mong mình được Nhan Thành Lâm công nhận. Hồi Lệ Bảo Khiết còn sống, Nhan Thành Lâm đối xử với cô cũng không đến nỗi nào. Con gái bẩm sinh luôn có một sự ngưỡng mộ nhất định dành cho ba mình, nên chỉ cần được Nhan Thành Lâm khen một câu, cô đã vui mừng suốt mấy ngày trời.
Nhưng người ba mà cô từng ngưỡng mộ nhất đã thay đổi từ lâu rồi.
Người đàn ông hại cô hết lần này đến lần khác ấy đã không còn xứng làm ba của cô và Nhan Minh Tự nữa!
“Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Nhan Thành Lâm làm tổn thương đến Minh Tự đâu, con sẽ bảo vệ Minh Tự thật tốt…”
Kể cả có phải đánh đổi cả cuộc đời này thì cô cũng sẽ cho Nhan Minh Tự có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa…
Tối qua Nhan Nhã Tịnh cứ khóc mãi rồi ngủ quên mất. Cô tưởng mình khóc nhiều như vậy thì ngày hôm sau mắt sẽ sưng vù. Nào ngờ mắt cô không những không sưng mà còn chẳng thấy tí quầng thâm nào.
Vì mải suy nghĩ đến chuyện tối nay phải đến nhà họ Nhan nên Nhan Nhã Tịnh đi làm không mấy tập trung.
Cô ngồi ở phòng làm việc một lúc, sau đó quyết định xin nghỉ một ngày.
Cô rút hết số tiền mà mình có, định tối nay sẽ đưa cho Tô Thu Quỳnh, nhờ cô ấy phụ Hách Trung Văn cùng chăm sóc hai đứa nhỏ.
Còn về khoản tiền cô nợ Lưu Thiên Hàn, nếu như cô có thể bình an trở về từ nhà họ Nhan thì sau này cô nhất định sẽ trả lại anh, còn nếu như không về được thì cô đành phải quỵt nợ anh vậy.
Thật ra, cô vẫn còn một câu muốn nói với Lưu Thiên Hàn: anh Lưu, tôi thật sự rất thích anh. Tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, không muốn dối lòng nữa, tôi muốn ở bên anh.
Nhưng bây giờ, câu này không cần thiết phải nói ra nữa.
Tương lai không biết sẽ ra sao, cô việc gì phải khiến anh thêm vướng bận.
Anh Lưu, chúc anh hạnh phúc nhé!
Một người tốt như anh chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Khi Nhan Nhã Tịnh xử lý mọi chuyện xong xuôi thì đã gần trưa, nghĩ đến việc còn phải cùng Hách Trung Văn tham gia đại hội thể thao dành cho ba mẹ và con cái ở nhà trẻ, Nhan Nhã Tịnh vội vàng bắt taxi đi đến đó.
Buổi sáng Nhan Nhã Tịnh bận bù đầu nên không có thời gian nhìn điện thoại. Sau khi lên xe, cô mới thấy mình nhận được mấy đoạn tin nhắn.
Tin đầu tiên là của Tô Thu Quỳnh gửi tới.
Nhã Tịnh, không dễ gì gặp được một người tin tưởng cậu vô điều kiện đâu, cậu nên đón nhận anh Lưu đi.
Nhan Nhã Tịnh khẽ mỉm cười, Tô Thu Quỳnh và cô đúng là có thần giao cách cảm. Cô không thể từ chối tình cảm của anh Lưu được nữa, chỉ tiếc là cô không có phước đón nhận anh ấy.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà trẻ. Hôm qua cô hẹn với Hách Trung Văn gặp nhau bên ngoài nhà trẻ, nhưng không ngờ người đứng bên ngoài nhà trẻ không phải là Hách Trung Văn, mà là Lưu Thiên Hàn.