Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nương tử?

Thân hình nhỏ thó của Cao Bắc Vinh run lên, anh ta bẻ lái, suýt lao chiếc xe thể thao xuống mương.

Lưu Cửu bị chị dâu Cửu đùa bỡn ư?

Sống nhiều năm đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Cao Bắc Vinh thấy Lưu Cửu bị phụ nữ trêu chọc. Thật ra anh ta rất muốn cười, nhưng trong thâm tâm anh ta thừa hiểu mình mà cười thì chắc chắn sẽ bị người nào đó đánh cho khóc cũng khóc không được. Thế là anh cố nén nụ cười mấp mé bên khóe miệng, nhịn đến đau cả bụng.

“Tới đây nào nương tử, chúng ta mặc váy! Mặc váy nào!”

Qua kính chiếu hậu, Cao Bắc Vinh có thể thấy rõ tình hình trận chiến ở đằng sau. Anh ta đang định thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp khi Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh ức hiếp thì lại lập tức đối diện với ánh mắt âm u của Lưu Thiên Hàn thông qua kính chiếu hậu.

Đương nhiên ánh mắt này mang ý cảnh cáo anh ta.

Cao Bắc Vinh cười khan một tiếng: “Lưu Cửu, tôi không thấy gì hết! Đúng rồi, tôi không thấy cậu bị chị dâu Cửu đùa bỡn, tôi cũng không nghe được gì cả!”

Cao Bắc Vinh vừa nói vừa vội vàng kéo tấm chắn lên, hoàn toàn ngăn cách với hai người ở đằng sau xe.

“Nhan Nhã Tịnh, đừng quậy nữa!”

Lưu Thiên Hàn đè bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh lại, bây giờ cô không được tỉnh táo…

Mặc dù Lưu Thiên Hàn rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn, nhưng lý trí nói cho anh biết, nếu không muốn Nhan Nhã Tịnh ghét mình đến chết, tối nay anh nhất định phải thủ thân như ngọc.

“Tôi không quậy!”

Nhan Nhã Tịnh không vui phản bác lại: “Tôi muốn mặc váy cho nương tử của tôi. Liên quan quái gì đến anh!”

Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen thui: “Không được nói bậy!”

Bình thường Nhan Nhã Tịnh hầu như không bao giờ nói bậy, nhưng vì cô đã say mèm rồi, trong tình huống cấp bách, cô mới có thể nói ra mấy câuthiếu văn hóa như vậy.

Thường ngày Nhan Nhã Tịnh rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng khi cô say rượu thì dù là ông trời cô cũng không sợ.

Cô vung một tay lên, hất bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đang nắm lấy cổ tay của mình ra: “Tôi bảo này, lão già Pháp Hải kia, đầu ông bị thủng đấy à? Tôi với nương tử tôi đang tình tính tang. Ai mượn ông lo chuyện bao đồng!”

Nhan Nhã Tịnh kéo mạnh cổ áo của Lưu Thiên Hàn: “Cút, cút, cút! Đừng làm lỡ dở việc tôi ôm ấp nương tử tôi!”

Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa co người lại, lập tức áp vào ngực Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn dở khóc dở cười, cô gái này vừa gọi anh là lão già cơ à?

Anh già đến vậy sao?

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng vật vã chịu đựng được đến khu chung cư của Nhan Nhã Tịnh, anh gần như vác cô lên lầu.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã được Tô Thu Quỳnh dỗ ngủ, Lưu Thiên Hàn vác Nhan Nhã Tịnh đến thẳng phòng của cô.

Nhan Nhã Tịnh ngã chổng vó trên chiếc giường lớn mềm mại, cô ôm lấy một bên gối rồi kéo chặt lấy nó vào lòng.

“Nương tử ơi, chúng ta ngủ thôi, đi ngủ nhé… ngủ để sinh em bé…”

Lưu Thiên Hàn duỗi tay ra, anh muốn thay bộ váy dạ hội trên người Nhan Nhã Tịnh ra. Váy được thiết kế ôm sát cơ thể, cô mặc nó đi ngủ thì chắc chắn rất khó chịu.

Tay anh còn chưa chạm vào người của Nhan Nhã Tịnh thì đã bị cô đẩy ra.

Cô trợn tròn mắt, ôm chặt chiếc gối trong ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lưu Thiên Hàn: “Yêu nghiệt phương nào? Ta cho ngươi biết, nương tử của ta là của ta, ngươi đừng hòng giành nương tử với ta!”

Nhan Nhã Tịnh dán sát mặt vào gối, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất say mê.

Bàn tay của Lưu Thiên Hàn cứng ngắc giữa không trung. Vừa rồi cô còn quấn quýt lấy anh không buông, luôn mở miệng gọi anh là nương tử. Hiện giờ chỉ vì một cái gối mà cô đã xem anh là yêu nghiệt luôn rồi. Tại sao anh lại có cảm giác bản thân đã thất sủng thế?

Lưu Thiên Hàn biết tranh giành tình cảm với một cái gối là rất ấu trĩ, nhưng anh không chịu nổi việc ở trong mắt Nhan Nhã Tịnh, anh còn thua một cái gối.

Lưu Thiên Hàn nhíu đôi mày kiêu ngạo, anh vươn tay lập tức túm được cái gối ở trong lòng Nhan Nhã Tịnh.

“Nương tử! Nàng đâu rồi? Ta tới cứu nàng đây!”

Nhan Nhã Tịnh bò xuống khỏi giường rồi nhào lên người Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn tưởng rằng lấy gối của cô thì cô sẽ khóc lóc om sòm với mình. Ai ngờ một giây sau, cô lại chui vào ngực anh tựa như một chú mèo nhỏ.

“Nương tử, nàng lại biến hình rồi! Nương tử, nàng nghịch ngợm quá đấy nhé!”

“Đến đây nào nương tử, hôn hôn…”

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, dán lên trên môi của Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn biết cô bằng lòng chủ động hôn anh chỉ vì cô đang say, anh không nên thừa nước đục thả câu, nhưng khi nhìn thấy đôi môi như đóa hoa đào nở rộ kia của cô, anh dứt khoát cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.

Hôn!

Vợ của mình, ngu sao mà không hôn?

“Nương tử, nàng chẳng e thẹn gì cả…” Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy cổ Lưu Thiên Hàn hơn: “Nhưng mà, ta thích!”

Nhưng mà, ta thích…

Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy nơi êm ấm nhất trong tim rung lên không thể kìm chế, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mang theo sự mê hoặc từ xưa đến nay: “Nhan Nhã Tịnh, em thích điều gì? Em thích tôi, hay là thích tôi hôn em?”

“Ta thích…”

“Ta thích nương tử…”

Từng làn sóng rung động trong lòng Lưu Thiên Hàn lan ra, hận không thể móc trái tim mềm mại ra tặng cả cho cô.

Sẵn lòng cho cô cả tính mạng của mình.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Nhan Nhã Tịnh, em vừa nói gì? Em nói em thích ai?”

Nhan Nhã Tịnh mở đôi mắt say khướt ra: “Ta nói, ta thích nương tử… Thích nương tử mặc váy ấy! Sao thế?”

Cảm giác mất mát dâng trào lập tức quét qua trái tim Lưu Thiên Hàn, thì ra cô chỉ thích anh mặc váy chứ không thích anh.

Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn từ từ ảm đạm: “Nhan Nhã Tịnh, em chỉ được thích tôi thôi!”

“Được chứ, chỉ thích nương tử thôi.”

Nhan Nhã Tịnh ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé, cô cười như yêu tinh: “Nương tử ơi, nàng mặc váy đẹp lắm. Mà thật ra lúc nàng không mặc gì còn đẹp hơn.”

Anh không cách nào nhẫn nhịn được nữa: “Nhan Nhã Tịnh, em đốt lửa thì em tới mà dập!”

“Được, dập lửa.” Nhan Nhã Tịnh nhếch môi ngu ngơ, nghiêng đầu một bên ngủ say sưa.

Ngay lập tức, đủ loại cảm giác thất bại nặng nề dâng lên trong lòng Lưu Thiên Hàn. Cô gái này cứ ngủ thiếp đi một cách vô trách nhiệm như vậy ư?

Lưu Thiên Hàn thật sự muốn đánh cho người phụ nữ vô trách nhiệm này một trận, nhưng chỉ vùng vẫy giây lát, anh lại chấp nhận số phận, đắp chăn cho cô, một mình chạy vào phòng tắm để xối nước lạnh.

Lưu Thiên Hàn vừa tắm nước lạnh xong, điện thoại của anh lập tức reo lên như đòi mạng, anh sợ làm phiền Nhan Nhã Tịnh nghỉ ngơi nên vội vàng bắt máy.

“Chuyện gì?”

“Các người đừng tới đây! Thiên Hàn, cứu em với! Cầu xin anh cứu em! Cứu em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK