Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng, Tô Thái An nói tôi lả lơi ong bướm, không đứng đắn, nhưng tôi chưa bao giờ làm những chuyện mà anh ta nói! Tôi và Tô Thái An từng yêu nhau, nhưng anh ta lại ngoại tình với người chị cùng cha khác mẹ với tôi, bọn họ cùng nhau phản bội tôi, Nhan Vũ Trúc còn có thai với anh ta! Tôi muốn một tình yêu thuần khiết, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nên đã chia tay với Tô Thái An! Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì nên không cần thiết phải gánh chịu lời trách mắng vô duyên vô cớ của người khác như thế!”

“Đúng, tôi chưa kết hôn, có lẽ anh cảm thấy phụ nữ chưa kết hôn đã có con là rất tùy tiện, nhưng tôi không thẹn với lương tâm! Nhắc tới cũng thật buồn cười, vào một đêm cách đây năm năm, tôi đến khách sạn để bắt gian Tô Thái An và Nhan Vũ Trúc, không ngờ cuối cùng tôi không bắt được bọn họ, ngược lại còn liên lụy cả bản thân!”

“Tuy nhiên tôi không trách bất kỳ ai cả, mặc dù đêm đó giống như cơn ác mộng, cũng khiến tôi mất đi thứ quý giá nhất của người phụ nữ, nhưng tôi có An Bảo và An Mỹ, trong lòng tôi không có điều gì quý giá hơn bọn nhỏ cả! Anh Lưu, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh có thể xem thường tôi, nhưng mà tôi sẽ không xem thường chính mình!”

Sống lưng Nhan Nhã Tịnh thẳng tắp, sau khi nói xong, cô quật cường ngẩng đầu lên, xoay người, cách Lưu Thiên Hàn càng ngày càng xa.

Nghe xong những lời Nhan Nhã Tịnh nói, một lúc lâu sau Lưu Thiên Hàn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Anh không có ý coi thường cô, nhưng anh không quen giải thích với người khác nên không biết nên mở miệng thế nào.

Nhìn cô bước từng bước cách anh ngày càng xa, không hiểu sao trong lòng Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy, nếu cứ để cô đi như vậy thì anh sẽ không thể đến gần cô nữa.

Anh không muốn không thể đến gần cô!

Bước chân vô thức nhấc lên, Lưu Thiên Hàn đuổi theo rồi ôm chặt cô vào trong lòng từ phía sau.

Khóe mắt cô vẫn đọng những giọt nước mắt long lanh. Anh xoay người cô lại, không nhịn được mà đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô. Tiên Hiệp Hay

“Anh Lưu, anh mau buông tôi ra!”

Bởi vì tức giận và nhục nhã, cả người Nhan Nhã Tịnh không kiềm được mà run lên: “Anh Lưu, tôi không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ. Nếu anh cần phụ nữ thì có thể đi một vòng tìm đủ loại mập gầy, thứ cho tôi không thể chơi cùng!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh đẩy tay Lưu Thiên Hàn ra, muốn duy trì khoảng cách an toàn với anh.

Anh khỏe đến mức đáng sợ, hai cánh tay như cây kìm sắt giam cô vào trong, Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không thể giãy ra.

Lưu Thiên Hàn ngắm từng đường nét trên gương mặt cô, giọng anh trầm thấp, quyến rũ như rượu thuần ngát hương: “Tôi biết em không phải, chỉ là tôi không kìm lòng được…”

Đôi môi mỏng dời xuống từng chút, lấp kín môi Nhan Nhã Tịnh, cô ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm. Anh vừa nói gì cơ? Anh nói không kìm lòng được?

Đàn ông là giống trăng hoa điển hình, làm sao có thể xem cái sự không kìm lòng kia là thật được chứ?

Người đàn ông như anh Lưu thì muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Anh không kìm nổi lòng với cô, chẳng qua chỉ vì nhất thời cảm thấy mới mẻ, cô sẽ không coi là thật.

“Anh Lưu, xin anh buông tôi ra, tôi là bạn gái của Hách béo, anh là ông cậu của các con tôi.”

Cô là bạn gái của Hách Trung Văn, còn anh là ông cậu của các con cô.

Lưu Thiên Hàn bừng tỉnh, anh vội buông Nhan Nhã Tịnh ra.

Đúng vậy, anh đang làm gì thế này? Anh đã đồng ý với Hách Trung Văn là sẽ không tới gần Nhan Nhã Tịnh, nhưng đêm nay như bị xui khiến, anh không tự chủ được mà lái xe đến nhà Nhan Nhã Tịnh, còn không nhịn được mà hôn cô.

Thậm chí còn vì muốn hai người bọn họ cách xa nhau ra mà bảo ba Hách Trung Văn cho anh ta đi sang châu Phi làm việc.

Lưu Thiên Hàn quay người đi, anh bực bội đốt một điếu thuốc, rít vào rồi lại nhả ra.

Khói thuốc bay lượn lờ che phủ gương mặt đẹp trai của anh, người khác không thể nhìn rõ.

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng buông cô ra, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở dài, nhưng đồng thời cũng bất giác cảm thấy thất vọng.

“Anh Lưu, chuyện đêm nay tôi sẽ không coi là thật. Bất kể thế nào thì vẫn cảm ơn anh đã đuổi Tô Thái An giúp tôi.” Nhan Nhã Tịnh liên tục lùi về sau, nói với anh bằng vẻ bình tĩnh mà xa cách.

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn từ tốn đáp lời, hai người như cách nhau muôn trùng sóng biển.

“Anh Lưu ngủ sớm đi. Sau này, nếu có thể không gặp thì đừng gặp.”

“Ừ.” Vẫn là giọng điệu bình thản lạnh lùng kia, dường như sự rạo rực khi nãy chỉ là ảo giác của Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh cười tự giễu, đúng thế, chỉ là ảo giác thôi, sao người đàn ông như anh Lưu lại để tâm đến cô được chứ!

Từ nay về sau, anh Lưu sẽ chỉ là bậc bề trên trong nhà… cao không với tới.

Tối hôm qua, chỉ vì nụ hôn của Lưu Thiên Hàn mà Nhan Nhã Tịnh ngủ không ngon khiến đầu rất đau.

Vừa tới phòng làm việc, Nhan Nhã Tịnh đã nhận ngay được một bó hoa lớn, chín mươi chín đóa hoa hồng đen.

Bên trong bó hoa có một tờ giấy: Ánh sáng là nguồn gốc của tội lỗi, tới đây nào cô gái của tôi, chào mừng em sa vào lồng ngực của ác ma.

Trên tờ giấy không đề tên, không biết vì sao, nhìn bó hoa hồng đen lớn này mà lòng Nhan Nhã Tịnh trào dâng nỗi bất an.

Tựa như cuộc sống yên tĩnh đã bị phá nát, ánh sáng rồi sẽ bị ác ma nuốt chửng.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, điện thoại Nhan Nhã Tịnh bất chợt reo lên, là Hách Trung Văn nhắn tin qua Zalo.

Hách béo: “Chị đại, anh nhớ em quá. Em có nhớ anh không?”

Nhan Nhã Tịnh: “Hách béo này, có phải hoa là do cậu tặng không?”

Hách béo: “Hoa? Hoa gì cơ? Chị đại, có người tặng hoa cho em à? Anh vừa mới ra nước ngoài là đã có người muốn đào góc tường nhà anh rồi! Chị đại, em không thể chạy theo người khác được, nếu em chạy đi, anh lập tức xuất gia làm hòa thượng! Hu hu, chị đại à, em không thể bỏ anh!”

Nhan Nhã Tịnh: “Thật ra tôi rất muốn thấy cậu bị cạo trọc đầu đấy.”

Hách béo: “Em làm tổn thương anh mà còn ở đó cười nữa…”

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh đang rất bực bội, nay trông thấy Hách Trung Văn gửi liền tù tì mấy icon tội nghiệp, tâm trạng của cô nhẹ nhõm đi nhiều.

Ở bên Hách Trung Văn như bạn bè tốt thì rất thoải mái nhưng khi làm người yêu thì luôn thiếu chút gì đó.

Nhan Nhã Tịnh thoáng liếc bó hoa hồng đen bên cạnh, chắc hẳn là trò đùa ác của người nào đó. Lúc ăn cơm trưa, cô thẳng thừng vứt bó hoa có giá trị không nhỏ kia vào thùng rác.

Sáng sớm hôm nay, Tô Thu Quỳnh trở về nước, Nhan Minh Tự cũng được chuyển đến bệnh viện trong nước. Buổi chiều ở bệnh viện không có việc gì nên Nhan Nhã Tịnh tan làm sớm, sang bệnh viện thành phố thăm Nhan Minh Tự.

Tô Thu Quỳnh về nước, trong lúc tìm việc làm, cô ấy có thể chăm hai đứa nhỏ giúp cô. Năm năm trước, Tô Thu Quỳnh bị chính tay người đàn ông mình yêu thương nhất đưa vào tù. Năm năm ở trong tù sống không bằng chết, cô hy vọng lần này về, Tô Thu Quỳnh có thể bắt đầu cuộc sống mới, không gặp tên đàn ông cặn bã đó nữa.

Nhan Nhã Tịnh gọi điện cho Tô Thu Quỳnh để cô ấy dẫn hai đứa nhỏ ra quảng trường gần chung cư hóng gió. Nhan Nhã Tịnh không ngờ rằng, chỉ vì cú điện thoại này của cô mà để cho kẻ xấu thừa dịp, suýt nữa gây nguy hiểm cho hai đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK