An Tình mặt mày mờ mịt quay lại, cô ta không hiểu mà nhìn Lâm Tiêu, cô ta thế nào cũng không dám nghĩ, ở trước mặt Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu vậy mà dám bắt cô ta cởi đồ.
Đây là quang minh chính đại trêu đùa sao?
Cô ta vô thức siết chặt chiếc váy trên người mình: “Lâm Tiêu, lời này của anh là có ý gì?!
An Tình nhìn một vòng xung quanh, thấy các nhân viên của tiệm váy cưới đều nhìn cô ta, cô ta lập tức cảm thấy có chút mất mặt, giọng nói cũng không khỏi nâng cao mấy tông: “Lâm Tiêu, anh tôn trọng chút đi! Nơi này là nơi công cộng, anh dựa vào đâu mà bắt tôi cởi đồ?!”
An Tình như chú chim nhỏ khoác cánh tay của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, Lâm Tiêu hiếp người quá đáng, anh ta vậy mà muốn em cởi đồ.”
“Anh Mục Hàng, anh còn ở đây đó, anh ta thế mà bắt nạt em như vậy! Em biết, anh ta đây là vì giúp Tô Thu Quỳnh xả giận, nhưng bọn họ cũng không thể bắt nạt vị hôn thê của anh như vậy chứ! Chúng ta bây giờ là một, em cởi đồ, mọi người sẽ nhìn anh Mục Hàng như nào!”
“Lâm Tam, cậu đừng quá đáng!” Chiến Mục Hàng đương nhiên cũng sẽ không để Lâm Tiêu bắt nạt An Tình ở trước mặt anh, anh đanh giọng quát.
“Quá đáng ư? Ha!” Lâm Tiêu cười một cách tiêu sái, anh ta liếc nhìn An Tình đầy khinh thường, không có ý tốt.
“Tôi kêu An Tình cởi đồ là quá đáng, vừa rồi các người ép Thu Quỳnh cởi đồ ở trước mặt mọi người, các người không quá đáng sao?!"
“An Tình, cô vừa rồi không phải là nói tôi dựa vào đâu bắt cô cởi đồ sao? Dựa vào việc Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ mà Lâm Tiêu tôi muốn bảo vệ cả đời! Ai bắt nạt Tô Thu Quỳnh chính là đối địch với Lâm Tiêu tôi, cô khiến Lâm Tiêu tôi không vui như vậy, tôi dựa vào đâu để cô mặc đồ trong tiệm của tôi?!”
“An Tình, cởi! Cởi chiếc váy cưới trên người ra! Chiếc váy cưới này, tôi không bán cho cô!”
An Tình sửng sốt, cô ta luôn thích váy cưới của Rose, cô ta thế nào cũng không ngờ, ông chủ lớn đằng sau của Rose lại là Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu không bán váy cưới cho cô ta…
Váy cưới của Rose là tượng trưng cho thân phận, mọi người đều lấy làm vinh hạnh khi có thể trong ngày cưới mặc váy cưới của Rose, cô ta đã khoe khoang với không ít bạn thân, cô ta và Chiến Mục Hàng kết hôn sẽ chọn váy cưới đặt thiết kế riêng của Rose, giá trị liên thành, bây giờ Lâm Tiêu không cho cô ta mua váy cưới của Rose nữa, như vậy khiến mặt mũi của cô biết treo ở đâu!
Cô ta nghĩ rất đẹp, cô ta sẽ chọn váy cưới do bậc thầy Lawrence thiết kế cho bộ ảnh cưới, ngày kết hôn thì mặc thiết kế của một nhà thiết kế hàng đầu thiết kế, vậy thì mặc thêm chiếc váy cưới của Rose vào, An Tình cô ta sẽ khiến bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ!
Không! Cô ta tuyệt đối không thể không mặc váy cưới của Rose!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. [BHTT] Ân
=====================================
“Lâm Tiêu, hai chiếc váy cưới trước đó tôi thử đều là do bậc thầy Lawrence làm riêng cho tôi, tôi cũng đã đặt cọc, anh không thể không bán váy cưới cho tôi, anh…”
“An Tình, chút tiền cọc cô trả đó, Lâm Tiêu tôi không thèm! Tôi hoàn cọc gấp 10 lần cho cô, bây giờ cô cởi bộ váy cưới ra cho tôi!”
Thấy An Tình mặt mày ngỡ ngàng đứng tại chỗ, Lâm Tiêu nở nụ cười xấu xa, lời nói ra càng khiến người khác tức không cần đền mạng: “Sao hả, bản thân cô không muốn cởi, muốn tôi tìm người khác cởi giúp cô sao?”
“Vốn tôi có thể cởi giúp cô, nhưng con người tôi có bệnh sạch sẽ, người cô quá thối, tôi sợ sẽ làm bẩn tay của tôi!”
Khựng lại một chút, Lâm Tiêu dường như nghĩ ra cách gì đó rất hay, anh ta cố tỏ vẻ khoan thai nói: “Như vậy đi, tôi kêu bảo vệ tới cởi giúp cô! Ừm, tuy bọn họ cũng chê cô, nhưng tôi có thể bù đắp cho bọn họ! Cùng lắm tôi cho bọn họ nghĩ nửa ngày, để bảo họ từ từ tắm rửa, tránh dính mùi thối trên người cô!”
“Lâm Tiêu, anh!” An Tình tức đến mức thở hổn hển, cô ta là cần mặt mũi, còn để ý hình tượng của mình ở trước mặt Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu ở trước mặt Chiến Mục Hàng nói cô ta như vậy, cô ta không nhịn được!
“Lâm Tiêu, anh đừng quá đáng! Tôi hôm nay nói luôn tại đây, mấy chiếc váy cưới này tôi cũng chắc rồi! Nếu anh cứ muốn làm khó thì là đối địch với nhà họ Chiến chúng tôi!”
“Ha!”
Lâm Tiêu cười thành tiếng một cách vừa trầm thấp vừa khinh thường: “Nhà họ Chiến các cô? Tôi ngược lại muốn đi hỏi bác trai Chiến và bác gái Chiến, nhà họ Chiến từ khi nào biến thành của cô rồi!”
Lời này của Lâm Tiêu lập tức khiến An Tình nghẹn lời không nói được gì.
Đúng vậy, nhà họ Chiến này không phải là của An Tình cô ta.
Thậm chí ba mẹ của Chiến Mục Hàng còn rất không thích cô ta, nếu không phải Chiến Mục Hàng kiên trì muốn lấy cô ta, chỉ sợ nửa đời sau của cô ta cũng đừng hòng bước vào nhà họ Chiến được.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết, Tô Thu Quỳnh đã hại chết con của cô ta, cô ta không hiểu, ba mẹ của Chiến Mục Hàng tại sao cứ muốn thiên vị cho Tô Thu Quỳnh! Thậm chí, bọn họ bây giờ vẫn nhắc điểm tốt của Tô Thu Quỳnh, mong Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh gương vỡ lại lành.
Ha! Gương vỡ lại lành? Tô Thu Quỳnh một thứ rách nát như cô dựa vào đâu nhận được sự yêu quý của ba mẹ Chiến Mục Hàng chứ?!
Nghĩ như vậy, An Tình càng khó bình tĩnh.
An Tình nói không lại Lâm Tiêu, cô ta chỉ có thể xin Chiến Mục Hàng giúp đỡ: “Anh Mục Hàng, em rất sợ, Lâm Tiêu chắc sẽ không thật sự muốn ép em cởi đồ ở trước mặt mọi người thì anh ta mới cam tâm đâu nhỉ?”
“Anh Mục Hàng, em cần mặt mũi, nếu em thật sự bị ép cởi đồ ở trước mặt mọi người, em không thể sống nữa!”
An Tình hở một tí là tìm tới cái chết, thật sự khiến Chiến Mục Hàng thấy phiền từ tận đáy lòng.
Anh thật sự muốn nói với cô ta một câu, không thể sống thì đi chết.
Nhưng anh nói như vậy rồi, Tô Thu Quỳnh nhất định sẽ rất đắc ý.
Anh không muốn người phụ nữ khiến người ta tức không đền mạng Tô Thu Quỳnh này đắc ý như vậy!
Chiến Mục Hàng lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tam, dừng đúng lúc!”
“Chiến Thất, thật xin lỗi, trong từ điển của Lâm Tiêu tôi thật sự không có mấy chữ dừng đúng lúc này!” Ánh mắt của Lâm Tiêu từ từ trên ở trên mặt An Tình: “Lâm Tiêu tôi chỉ biết, người khác bắt nạt người phụ nữ của tôi một, Lâm Tiêu tôi nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần! An Tình, cởi!”
Đám người chị Ngô cũng không nói gì, nhưng trong mắt bọn họ rõ ràng là đợi xem An Tình xấu mặt.
Dù sao, người khiến người khác ghét, xấu mặt gì đó, mọi người thích nhất!
Bị Lâm Tiêu ép từng bước như vậy, vẻ mặt của An Tình cũng không dịu dàng được nữa, cô ta hằn học trừng mắt với Lâm Tiêu, ngay cả váy cưới cũng quên cởi, giống như chạy trốn lao xuống dưới tầng.
Thấy An Tình nhếch nhác chạy trốn như vậy, Lâm Tiêu cũng lười đuổi, chiếc váy cưới bị cái cơ thể bốc mùi của An Tình mặc, anh ta không muốn đuổi theo đòi lại.
Anh ta thong dong đi tới trước mặt Chiến Mục Hàng: “Chiến Thất, chiếc váy cưới này còn chưa thanh toán thì An Tình đã mặc chạy rồi, như này là cần bồi thường! Như vậy đi, nể tình chúng ta là anh em, tôi phóng khoáng một chút, bồi thường theo giá trị gấp 10 lần của cái váy là được!”
Đền gấp 10 lần, Lâm Tiêu trực tiếp là đi ăn cướp rồi.
Chiến Mục Hàng là thương nhân, chỉ có anh cướp phần của người khác, anh đâu thể bị người ta cướp!
Nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh còn ở đây, anh ta ghét nhất mất mặt ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, anh âm trầm liếc nhìn Lâm Tiêu, trực tiếp ném một chiếc thẻ không có mật khẩu tới trước mặt anh ta và Tô Thu Quỳnh.
Chiến Mục Hàng vốn là muốn ném xong thẻ ngân hàng thì trực tiếp tiêu sái rời đi, nhưng dáng vẻ trai tài gái sắc tình chàng ý thiếp này của Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh thật sự chướng mắt.
Tâm lý của anh rất u ám, vặn vẹo, cuối cùng anh nở nụ cười lạnh đầy sự ác ý mà nói: “Tô Thu Quỳnh, tiền dư ra trong chiếc thẻ này, coi như là phí dịch vụ gái gọi vừa rồi!”