Chương 1609
Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng hồi phục khỏi những suy nghĩ hôn loạn của mình.
Anh híp mắt lại, lạnh lùng nhìn cô, “Cút đi!”
“Anh hai, em đến xoa bóp châm cứu cho anh.” Không đợi anh nói, Nhan Nhã Tịnh đã vội vàng nói: “Em biết, anh không muốn gặp em, nhưng cho dù hận em, anh cũng không thể đùa giỡn với sức khỏe của mình.
“Anh hai, cho dù anh không muốn ở bên em nữa, nhưng hiện tại em vấn là bác sĩ của anh, sẽ không khoanh tay ngồi nhìn bệnh nhân của mình tàn phế!”
Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh bước tới, không chút giải thích gì mà nắm lấy tay anh, ép anh ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra cây kim bạc của cô từ trong hộp thuốc.
Lưu Thiên Hàn mặt vẫn hoàn toàn khó chịu, nhưng lần này, anh không chống cự, anh để Nhan Nhã Tịnh căm những chiếc kim bạc mỏng vào huyệt đạo trên chân mình.
Nhan Nhã Tịnh biết hôm nay Lưu Thiên Hàn không đuổi cô ra ngoài, chẳng qua là vì cô chữa chân cho anh, nếu anh chỉ coi cô là bác sĩ, thì cô nên làm công việc bác sĩ của mình.
Vừa châm kim lên chân anh, cô vừa nhẹ giọng hỏi: “Anh hai, hôm nay anh cảm thấy thế nào? Chân còn đau nữa không?”
“Nhan Nhã Tịnh, không phải chuyện của cô!”
Nhan Nhã Tịnh, “..” Được rồi, muốn duy trì mối quan hệ hài hòa giữa của bác sĩ và bệnh nhân với anh, nhưng xem ra cũng khó.
Tuy nhiên, anh không muốn làm bạn bè bình thường với cô, làm bạn tình cũng khôbg, bây giờ cô, chỉ có thể tiếp cận anh với tư cách bác sĩ.
Kỳ thực, bây giờ cô cũng cảm thấy cơ thể rất khó chịu, mắt cá chân còn đau, bụng khó chịu, còn muốn nôn.
Nhưng cô vấn là cố gắng nở nụ cười, “Anh hai, em hiện tại là bác sĩ của anh, có nghĩa vụ hiểu rõ thân thể của bệnh nhân. Anh hai, em sẽ không để anh tàn phế”
“Anh hai, anh ở đây còn đau không?”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhéo chân Lưu Thiên Hàn.
Thấy anh không phản ứng gì, cô lại nhéo một cái, “Ở đây thì sao?”
Lúc cô nhéo anh như vậy, lông mày anh không tự chủ nhíu lại, cô hiểu anh quá rõ, không cần anh nói, cũng biết, anh rất đau.
Anh không muốn nói chuyện với cô, vì vậy Cô véo vào chân anh, quan sát những thay đối trên nét mặt của anh và phân tích biểu hiện của anh, cô có thể đại khái phán đoán được tiến độ hồi phục của chân anh.
Sau khi châm cứu cho anh, Nhan Nhã Tịnh cất túi châm cứu đi, chuẩn bị xoa bóp cho anh mỗi ngày.
Nhưng cô cảm thấy có chút choáng váng, mắt cá chân đau, lại ngồi trên mặt đất hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không tự chủ được ngã xuống đất.
Lưu Thiên Hàn cũng nhận thấy sự kỳ lạ của cô, anh không muốn quan tâm đến sống chết của cô, nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất sốt ruột, anh không tự chủ được mà đưa ra phía cô.
Bị bàn tay to lớn của anh kéo như vậy, thân thể cô đè nặng lên người anh, vừa vặn, môi cô còn dán chặt vào môi anh.
Bùm…
Có thứ gì đó, bùng nổ trong tâm trí của cả hai người cùng lúc, yết hầu của Lưu Thiên Hàn nuốt mạnh xuống, anh trong giây lát không tự chủ được.