“Cái gì mà bắt gian…”
Nghĩ đến chuyện anh bị Cung Tư Mỹ hôn trộm, lời nói còn lại của Lưu Thiên Hàn lập tức nghẹn ở giữa cổ họng.
Lẽ nào, cảnh tượng này đúng lúc bị Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy?
Lông này Lưu Thiên Hàn nhíu càng chặt hơn, sao anh lại cảm thấy mình bị đổ oan, ủy khuất, vô tội chứ!
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Cao Bắc Vinh cười khẩy đến mức miệng co giật: “Lưu Thiên Hàn, cậu bị tôi nói trúng chỗ đau rồi, không nói có phải không? Cậu không có ý gì với Cung Tư Mỹ, bây giờ cậu với Cung Tư Mỹ quấn lấy nhau không rõ ràng, tính là cái gì?”
“Một mình chị dâu tha hương nơi xứ người, cố gắng vác cái bụng bầu, sinh cho cậu hai đứa con, chị dâu dễ dàng lắm sao? Cậu ức hiếp chị dâu như vậy, tôi không thể nhìn được nữa!”
“Lưu Thiên Hàn, lúc chị dâu sinh con cho cậu, vừa mới thành niên đúng không? Chị dâu vì cậu mà trả giá nhiều như vậy, cậu lại chân đạp hai thuyền! Lưu Thiên Hàn, tôi vẫn luôn nghĩ cậu là một người chung tình, tại sao tôi không nhìn rõ được bản chất lăng nhăng của cậu chứ!”
“Không còn là bạn bè gì nữa! Tôi với cậu chấm dứt tại đây!”
Cao Bắc Vinh tức giận đến mức hắt xì, trừng mắt, nếu như Lưu Thiên Hàn phản bác một chút còn được, anh cứ không nói gì như vậy, chính là đang ngầm thừa nhận, Cao Bắc Vinh có ý xấu nghĩ, chị dâu đồng ý lời cầu hôn của thằng nhóc Hách Trung Văn kia mới tốt, khiến cái đồ lăng nhăng Lưu Thiên Hàn này tức chết đi!
Nhạc Dũng vừa nghe Cao Bắc Vinh mắng chửi Lưu Thiên Hàn, vừa lấy sạc để sạc điện thoại của mình.
Chiếc điện thoại mất liên lạc mấy ngày, không dễ dàng gì mới được mở máy, Nhạc Dũng còn đang muốn kiểm tra những cuộc gọi nhỡ, ai biết được, đã lập tức nhận được mấy tin tức do APP đề cử.
Nhạc Dũng dụi mắt, anh ta nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn Cao Bắc Vinh lảm nhảm không ngừng nghỉ: “Cậu Cao, anh có thể ngừng nói một lúc không, tôi có chuyện muốn hỏi đại ca.”
“Có cái gì thì nói, muốn thả rắm thì thả đi.”
Bị Nhạc Dũng làm gián đoạn bài phát biểu dài của mình, Cao Bắc Vinh không khỏi có chút khó chịu, giọng điệu cũng hung dữ hơn một chút.
Trong lòng Nhạc Dũng lo lắng như thiêu như đốt, anh ta cũng lười tính toán với Cao Bắc Vinh, anh ta hắng giọng, cố gắng nói với Lưu Thiên Hàn một cách uyển chuyển: “Đại ca, anh thật dũng mãnh nha! Đã bị thương như thế này rồi, không chỉ cùng với cô Cung làm cái kia, còn có thể đính hôn với cô Cung!”
“Đính hôn? Tôi đính hôn với Cung Tư Mỹ lúc nào?” Khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn tái mét, bây giờ anh không có thời gian ở đây nói linh tinh với Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng, anh chỉ muốn nhanh chóng đi gặp Nhan Nhã Tịnh.
Lúc nãy Nhan Nhã Tịnh chắc chắn đã nhìn thấy anh và Cung Tư Mỹ hôn nhau, bây giờ cô nhất định đang rất đau lòng.
Sẽ không đau lòng đến mức khóc nức nở đấy chứ?
Nghĩ đến việc Nhan Nhã Tịnh có thể sẽ khóc, trái tim Lưu Thiên Hàn lại đau đớn, anh chống lên sofa, ổn định lại có thể, loạng choạng xông ra ngoài.
Nhạc Dũng cũng vội vàng đứng dậy: “Đại ca, anh đừng đi, tôi vẫn chưa nói xong mà! Anh với cô Cung không chỉ đã đính hôn, ngay cả ngày kết hôn đã quyết định rồi! Chính là vào mùng tám tháng sau!”
Nghe thấy lời này của Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn không khỏi dừng lại, anh ta quay trở lại, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Nhạc Dũng, đọc bài viết mà Nhạc Dũng mới vừa mở ra, khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn lập tức bị mây đen bao phủ.
Bài thanh minh là do Thịnh Vân Hiên viết tay, tài khoản chính thức của Lưu thị lên tiếng…
Còn có không biết ai lại không muốn sống lộ ra giấy mời kết hôn của anh và Cung Tư Mỹ ở trên mạng.
Bức ảnh giấy mời còn có chút mờ, bức ảnh này được ghép rất khá!
Rất tốt, rất tốt!
Thịnh Vân Hiên còn tính kế cả con trai ruột của bà ta! Còn Cung Tư Mỹ nữa, Thịnh Vân Hiên làm ra loại chuyện này, không thể thiếu Cung Tư Mỹ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió!
Bọn họ, mơ thật đẹp!
Bọn họ nhân mấy ngày anh chiến đấu với Lưu Kiêu, thông báo tin tức đính hôn và kết hôn cho cả thiên hạ đều biết, đến bước không thể vãn hồi, bọn họ cảm thấy, dựa vào sự coi trọng của anh với Lưu thị, nhất định sẽ không để cho Lưu thị và danh tiếng của nhà họ Lưu bị tổn thất, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ, anh và Cung Tư Mỹ sắp kết hôn rồi, anh vì danh tiếng của Lưu thị, chỉ có thể ngoan ngoãn kết hôn với Cung Tư Mỹ!
Kế hoạch này được tính toán rất rốt!
Nhưng tiếc là, bọn họ không đủ hiểu Lưu Thiên Hàn anh!
Ngực của Lưu Thiên Hàn đau đến mức muốn xé rách ra, anh biết, cái này không phải sự đau đớn do vết thương gây ra, mà là đau lòng.
Những tin tức trên mạng, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh cũng đã nhìn thấy rồi.
Cô không liên lạc được với anh, vốn dĩ đã vô cùng khó chịu, nhìn thấy tin tức anh và Cung Tư Mỹ đã đính hôn, còn nữa, cô còn nhìn thấy anh và Cung Tư Mỹ hôn nhau…
Lưu Thiên Hàn dùng lực túm lấy ngực mình, loại đau đớn kia, lại không hề giảm đi.
Cô nhất định đau lòng muốn chết!
Anh khiến cô gái mà anh yêu đau lòng như vậy, anh đau đến chết cũng là đáng đời!
“Anh Lưu, sau này, anh không được phép hôn người phụ nữ khác!”
“Ừ, anh sẽ không hôn người phụ nữ khác.”
“Anh Lưu, nếu như anh hôn người phụ nữ khác thì phải làm sao?”
“Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, chỉ có thể chứng minh một điều, anh không còn yêu em nữa.”
Trong đầu của Lưu Thiên Hàn, đột nhiên lại hiện lên rất nhiều âm thanh, lặp đi lặp lại những lời này, trong lòng Lưu Thiên Hàn đau đến mức không thể thở nổi.
Anh đã từng nói với Nhan Nhã Tịnh, nếu có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, đó có nghĩa là anh không còn yêu cô nữa!
Nhan Nhã Tịnh tận mắt nhìn thấy anh hôn Cung Tư Mỹ!
Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ cho rằng anh không còn yêu cô nữa!
Sao anh lại bị Cung Tư Mỹ tính kế, để đạt được mục đích chứ!
Lưu Thiên Hàn thật sự muốn tát chết mình!
Lưu Thiên Hàn ba bước thành hai, hận không thể lập tức lao đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Lưu Thiên Hàn, cậu muốn đi tìm chị dâu sao? Có lẽ bây giờ chị dâu không có thời gian để ý đến cậu đâu. Lúc nãy khi tôi từ bên ngoài đi vào, thằng nhóc Hách Trung Văn kia đang cầu hôn với chị dâu!”
“Tôi nhìn dáng vẻ kia, chị dâu tám phần mười là sắp đồng ý rồi! Aiyo, tôi sẽ cho chị dâu một chiếc phong bì thật to, chúc mừng cô ấy cuối cùng cũng đá được cái đồ củ cải lăng nhăng, thoát khỏi bể khổ!”
Trên mặt Cao Bắc Vinh đều là biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác: “Lưu Cửu, hay là cậu đi nói với chị dâu Cửu, mùng tám tháng sau, để hôn lễ của chị dâu và Hách Trung Văn tổ chức cùng với cậu và Cung Tư Mỹ luôn?”
“Không, không thể gọi chị dâu nữa! Nếu như chị dâu gả cho Hách Trung Văn…haha, cậu cũng có thể xem như là cậu Lưu của chị dâu!”
“Cao Đại, chân của cậu gãy vẫn chưa đủ đúng không? Cút!” Lưu Thiên Hàn tức giận hét lên, trên người tràn đầy sự tức giận, giống như muốn ăn người khác vậy.
Cao Bắc Vinh rất muốn nhân cơ hội này đánh Lưu Thiên Hàn một trận, nhưng Lưu Thiên Hàn đánh người rất đáng sợ, anh ta sợ mình sẽ không chịu được, anh ta nghĩ một lúc, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Người đàn ông bị đào góc tường đã vô cùng đau lòng, anh ta nên đồng cảm với nhóm người yếu thế!
Bây giờ Lưu Thiên Hàn thật sự rất rất tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.
Anh không cẩn thận khiến người con gái mình yêu đau lòng, nhưng cái này liên quan gì đến Hách Trung Văn!
Tại sao đứa cháu ngoại lớn này của anh lúc nào cũng nhăm nhe đợi đào góc tường của anh thế?
Ha! Còn cầu hôn! Có thể thành công mới lạ đó!
Lưu Thiên Hàn tin tưởng tình cảm giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, nhưng nghĩ đến lúc nãy anh bị Nhan Nhã Tịnh bắt được, cùng với những tin tức trông có vẻ như thật ở trên mạng kia, anh không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
Ngộ nhỡ, Nhan Nhã Tịnh đồng ý lời cầu hôn của Hách Trung Văn thì sao?
Đến lúc đó anh phải làm sao?
Ngực Lưu Thiên Hàn bị chặn lại, không thể thở nổi, như vậy không phải anh bị Nhan Nhã Tịnh vứt bỏ sao?