CHƯƠNG 1639
Gần như là dùng hết định lực mấy đời Lưu Thiên Hàn mới nhấc được tay phải của mình lên, anh vừa định thô lỗ vứt cô sang một bên thì cô đã hung hăng đẩy anh ra, cô quay mặt bò ở góc tường mà nôn không ngừng.
Người phụ nữ này lại nôn lúc hôn anh!
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đít nồi, anh đứng nguyên tại chỗ như một tảng đá nhìn chăm chăm không rời mắt khỏi Nhan Nhã Tịnh đang nôn như muốn nôn ra cả mật gan vậy.
Nhìn một lúc anh không khỏi mỉa mai mà cười lạnh.
Nhìn xem, không giả bộ được nữa rồi!
Rõ ràng tận đáy lòng rất ghê tởm việc thân mật với anh, nhưng vì khuôn mặt cực giống với Tiểu Hàn này của anh mà cô còn phải diễn một bộ thâm tình trước mặt anh.
Trên đời này sao lại có người phụ nữ dối trá như vậy chứ?!
Mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trong lòng anh thực ra rất đau đớn, dù sao thì bị người phụ nữ mình đã từng hết lòng yêu thương ghét bỏ như vậy, trong lòng rất khó không có cảm giác gì.
Nhan Nhã Tịnh cũng biết, cô đang hôn anh thì đột nhiên nôn mửa, anh nhất định sẽ hiểu lầm.
Sau khi nôn một lúc, cô cố gắng muốn giải thích với anh một chút, nhưng tối hôm nay bụng của cô rất khó chịu, cô nhịn không được cảm giác buồn nôn đó.
“Anh hai, anh đừng…đừng…đừng hiểu 3 “
lầm…
Nhan Nhã Tịnh nói đứt quấng, lời giải thích còn chưa nói xong cô đã lại bò ở góc tường nôn một trận.
“Nhan Nhã Tịnh, em giỏi thật đó! “
Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn như một lưỡi dao sắc lạnh quét qua trên mặt Nhan Nhã Tịnh, hận không thể một nhát trực tiếp chặt cái đầu của cô xuống.
Ý cười trên mặt Nhan Nhã Tịnh dần dần mất đi, cô không dám tin mà mở miệng: “Anh hai, anh nói gì cơ? Anh nói, anh sẽ không cần con của chúng ta sao? “
“Nhan Nhã Tịnh, thứ ở trong bụng em, tôi chê bẩn! Nếu như em thật sự mang thai con của tôi thì tôi nhất định sẽ tự tay giết chết nói “
Nhan Nhã Tịnh loạng choạng lùi về sau, đôi môi của cô khô đến mức muốn rách ra, cô máy móc cứng ngắc mà lắc đầu, cô trần ngập vui vẻ mà nói cho anh biết chuyện cô mang thai, cô làm sao cũng không ngờ đến thứ cô nhận được vậy mà lại là một câu nói như thế này.
Cô ấp úng mở miệng: ‘Không, anh hai, anh sẽ không giết con của chúng ta, anh chỉ là đang có ý chọc tức em, anh…”
“Cố ý chọc tức em? Nhan Nhã Tỉnh, em nghĩ nhiều rồi, em ở trong lòng anh không có quan trọng đến vậy, em còn không đáng đế anh hao tổn nhiều tâm tư như vậy chỉ để có ý chọc tức em! ” Lưu Thiên Hàn mặt không đổi sắc nói ra lời khẩu thị tâm phi.
“Cút! ˆ Nhan Nhã Tịnh rất muốn rất muốn nói cho anh biết, bọn họ có đứa con thứ ba rồi, nhưng cô lại không dám.
Cô sợ anh thất sự sẽ ép cô phá đi đứa con trong bụng này.
Anh hiện tại hận cô thấu xương, không có chuyện tàn nhãn nào là anh không làm ra được với cô cả.
Vành mắt Nhan Nhã Tịnh chua xót, cô dùng sức lau đi nước mắt ở khóe mắt, cô gắng nặn ra một nụ cười: “Được thôi, anh hai, em cút. “
Cô đã từng cảm thấy bản thân rất kiên cường, nhưng sau này cô dần dần phát hiện thực ra cô cũng sẽ đau, cũng sẽ bị thương, cô cũng sẽ sợ hãi, sẽ chạy trốn.