Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh không ngờ Tô Thái An tỉnh lại nhanh như thế, dáng vẻ điên cuồng của anh ta khiến cô giật mình thét lên.

Nhan Nhã Tịnh sợ Tô Thái An sẽ tấn công Lưu Thiên Hàn, vội vàng hét lên: “Anh Lưu, cẩn thận!”

Lưu Thiên Hàn cũng trông thấy Tô Thái An đang phát điên. Anh nhíu mày, định đạp anh ta ra thì đột nhiên anh ta lại nhét con dao đang cầm vào trong tay Cao Bắc Vinh.

Cao Bắc Vinh ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tô Thái An tự dưng ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy chân anh ta.

“Chị tiên nữ ơi, có quái vật khổng lồ kìa! Nó muốn ăn thịt người, chị tiên nữ cứu em với!”

Chị tiên nữ?

Cao Bắc Vinh chỉ vào mặt mình, hoàn toàn sụp đổ. Anh ta là một người đàn ông chân chính, trai thẳng một trăm phần trăm đấy! Thằng nhãi Tô Thái An này, mắt mũi kiểu gì lại bảo anh ta là chị tiên nữ?

“Mẹ kiếp! Chị tiên nữ cái con khỉ! Cút!”

Cao Bắc Vinh tức giận chửi thề rồi tung cước đạp một phát khiến Tô Thái An bắn ra ngoài.

Tô Thái An vẫn không chịu từ bỏ, lồm cồm bò dậy, anh ta ôm lấy chỗ bị đau với vẻ mặt đáng thương, sau đó nhào thẳng lên người Cao Bắc Vinh.

“Chi tiên nữ, quái vật khổng lồ đánh em, quái vật khổng lồ đáng sợ lắm! Chị tiên nữ ơi, chị phải bảo vệ em đấy!”

Cao Bắc Vinh bối rối như cây non lắc lư trong gió, anh ta túm đầu Tô Thái An nhấc lên bằng một tay: “Bà mẹ nhà nó, mày nhìn kỹ cho tao! Ông đây là đàn ông chân chính! Mày mới là chị tiên nữ, cả nhà mày đều là chị tiên nữ!”

Nhạc Dũng nhìn thấy dáng vẻ cáu gắt của Cao Bắc Vinh, không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chị tiên nữ ơi, chị tiên nữ xinh đẹp quá… Cậu Cao, nếu anh cài thêm một bông hoa lên đầu nữa thì sẽ càng giống tiên nữ hơn đấy!”

“Nhạc Dũng, cậu muốn ăn đòn phải không!” Cao Bắc Vinh quơ nắm đấm, giương nanh múa vuốt để bảo vệ danh dự đàn ông của mình.

Nhạc Dũng vẫn tiếp tục cười nắc nẻ: “Vâng! Chị tiên nữ ơi, chị đến đây đánh em đi!”

Nhạc Dũng còn chưa kịp vui đến ba giây thì Tô Thái An bất chợt quay sang, ôm chặt lấy cánh tay anh ta: “Cô Hoa! Cháu biết cô là cô Hoa mà! Cô Hoa ơi, quái vật khổng lồ muốn ăn thịt cháu kìa. Quái vật khổng lồ xấu lắm! Cô Hoa, cô phải giúp cháu đánh quái vật!”

Tô Thái An trông có vẻ hoảng hốt, nhưng vì vóc dáng của anh ta và Nhạc Dũng cũng xấp xỉ như nhau nên cảnh tượng anh ta nép vào lòng Nhạc Dũng như con chim non buồn cười khôn tả.

Tô Thái An sợ sệt quay sang, chỉ vào Lưu Thiên Hàn đang ngồi trên giường: “Cô Hoa ơi, nó là quái vật khổng lồ! Chỗ này của cháu bị nó đánh đấy!”

“Quái vật khổng lồ rất đáng sợ, nó sẽ ăn thịt người… Hu hu, cháu không muốn bị nó ăn thịt đâu. Cô Hoa ơi, cô phải bảo vệ cháu!”

“Cô Hoa! Ha ha ha…”

Lần này tâm lý Cao Bắc Vinh đã hoàn toàn cân bằng, nhìn thấy khóe miệng Nhạc Dũng giật giật, anh ta cười đến nỗi suýt tắt thở: “Ờ, cô Hoa! Nhạc Dũng ạ, cậu không cần cài hoa cũng đã là cô Hoa rồi!”

Nhạc Dũng cứng đờ đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, nhìn bên ngoài anh ta có vẻ nhã nhặn lịch sự, nhưng khi đánh người thì không hề nhã nhặn tí nào. Nhạc Dũng không thể chịu nổi cái cảm giác bị một người đàn ông cao lớn gọi mình là cô Hoa được. Mu bàn tay anh ta run rẩy, không khách sáo mà đấm cho Tô Thái An ngã sõng soài ra đất.

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn Tô Thái An bò lồm cồm dưới đất, anh ta thật sự biến thành thằng ngốc rồi à?

Tô Thái An muốn giết cô, lại còn hại biết bao gia đình phải tan đàn xẻ nghé. Với tất cả những gì mà anh ta đã làm thì đừng nói là biến thành một thằng ngốc, cho dù anh ta có bị xé xác phanh thây cũng xứng đáng.

Nhưng nhìn Tô Thái An như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn có một cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Dù sao đây cũng là người đàn ông đầu tiên mà cô hết lòng yêu thương.

Trước giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn cho rằng người cô yêu là người đàn ông tốt nhất thế gian. Nhưng nực cười là ngoài sự phản bội ra thì người kia chỉ mang đến cho cô nỗi thất vọng hết lần này đến lần khác.

Đời mà… đúng là không trải qua một chút sóng gió thì mãi mãi không bao giờ biết được người bạn yêu rốt cuộc là người hay là chó!

Trên người Nhan Nhã Tịnh có rất nhiều vết thương, hơn nữa giằng co với Tô Thái An lâu như vậy, cô thật sự rất mệt mỏi. Nhan Nhã Tịnh rúc vào lòng Lưu Thiên Hàn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, thuộc hạ của Lưu Thiên Hàn cũng chạy tới, anh đưa thẳng Nhan Nhã Tịnh về biệt thự Tầm Viên của mình.

Cao Bắc Vinh đã gọi điện trước cho bác sĩ Giang, Lưu Thiên Hàn gần như vừa đặt Nhan Nhã Tịnh lên giường thì bác sĩ Giang đã tới.

Thấy cơ thể đầy vết bầm tím cùng khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù của Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của bác sĩ Giang khi nhìn Lưu Thiên Hàn không giấu nổi có chút khó tin.

Sau khi kiểm tra toàn thân cho Nhan Nhã Tịnh xong, ánh mắt kia càng trở nên phức tạp.

Lương y như từ mẫu, bác sĩ Giang cảm thấy có mấy lời mình phải nói rõ với Lưu Thiên Hàn.

Bà ấy có thể chữa trị vết thương trên người Nhan Nhã Tịnh, nhưng cơ thể con người không thể chịu đựng nổi khi bị hành hạ hết lần này đến lần khác như thế được. Tốc độ điều trị của bà thua xa tốc độ bị thương nhanh chóng của Nhan Nhã Tịnh.

Thấy Nhan Nhã Tịnh đang ngủ say, bác sĩ Giang không muốn làm ồn tới cô nên bảo Lưu Thiên Hàn ra ngoài nói chuyện.

Bác sĩ Giang vừa mới bước ra ngoài thì Cao Bắc Vinh đã chạy tới: “Chị dâu Cửu thế nào rồi hả bác sĩ Giang? Cô ấy bị thương nặng thế, sẽ không để lại di chứng gì đấy chứ?”

Từ đầu đến cuối Lưu Thiên Hàn đều không lên tiếng, nhưng anh là người căng thẳng hơn bất cứ ai. Thật ra lúc ở nhà gỗ anh không để ý lắm, vừa rồi khi bác sĩ Giang kiểm tra cho Nhan Nhã Tịnh anh mới phát hiện trên người cô nhiều vết thương đến mức đáng sợ.

“Cô ấy chỉ bị thương ngoài da, sẽ không để lại di chứng gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn thôi.”

Bác sĩ Giang chậm rãi nhìn sang Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, lần trước dì vội đi nên có một số chuyện chưa kịp nói với cháu, lần này chúng ta phải nói cho rõ ràng.”

“Nói đi!” Vừa nghĩ đến chuyện Tô Thái An động tay động chân với Nhan Nhã Tịnh là Lưu Thiên Hàn đã tức đến mức muốn giết người, lời nói ra cũng lạnh lùng như băng.

Bác sĩ Giang không khỏi run rẩy nhưng vẫn nói thẳng thừng đầy chính nghĩa: “Lưu Cửu, dì nhớ là lần trước dì đã nói với cháu rồi. Cháu cứ giày vò hết lần này tới lần khác như thế, cơ thể của cô bé này không thể chịu nổi đâu! Lần này cháu lại thất bại rồi đúng không? Có phải cô bé không thích cháu thì cháu lại càng muốn dùng bạo lực với người ta hả?”

“Lưu Cửu ạ, dì biết đàn ông các cháu muốn thứ gì mà không có được thì sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng cháu cũng đâu thể hành hạ người ta đến chết như thế! Cháu xem, một cô gái đang yên đang lành bị cháu tra tấn thành cái dạng gì rồi!”

“Cháu không hành hạ cô ấy.” Khuôn mặt Lưu Thiên Hàn sa sầm, cái gì mà anh dùng bạo lực với Nhan Nhã Tịnh? Nhìn anh giống loại súc vật thế cơ à?

“Cháu không hành hạ cô ấy?” Rõ ràng là bác sĩ Giang không tin lời Lưu Thiên Hàn, bà ấy nghi ngờ liếc nhìn anh rồi bất chợt hiểu ra.

“À, dì biết đám người trẻ tuổi các cháu bây giờ rất thích chơi mấy trò mới mẻ. Nhưng mà Lưu Cửu ạ, cháu cũng không thể chơi đùa quá mức như thế được. Lỡ như xảy ra tai nạn chết người thì…”

Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen sì như đáy nồi!

Bác sĩ Giang thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, vẻ mặt thì như muốn ăn thịt người lại tưởng mình đã nói trúng tim đen của anh.

Nghĩ đến việc Lưu Thiên Hàn đã hai lần hành hạ Nhan Nhã Tịnh đến mức bị thương khắp mình mẩy nhưng cuối cùng vẫn không đạt được mục đích, bà ấy bỗng ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK