Đã rất nhiều năm từ sau khi Lệ Bảo Khiết qua đời, Nhan Nhã Tịnh chưa từng rơi nhiều nước mắt đến như vậy.
Sao lại nhiều nước mắt thế chứ!
Nhưng mà, dù cô có chảy khô cả nước mắt thì Lưu Thiên Hàn cũng không về được.
Nhan Nhã Tịnh hèn mọn mà chờ đợi, cầu mong trời cao xuất hiện kỳ tích khiến cho Lưu Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh lại, dù có là xác chết vùng lên thì cô cũng không sợ. Nhưng mà… anh không mở mắt.
Thịnh Vân Hiên đã khóc ngất đi, Nhan An Mỹ khóc đến độ mắt sưng như quả óc chó, Nhan An Bảo cũng muốn khóc.
Mặc dù đôi mắt đã đầy tơ máu nhưng cậu bé vẫn cố kiềm không để giọt nước mắt nào rơi xuống.
Mẹ, em gái, bà nội và cô đã khóc đến như vậy, bọn họ đều rất buồn, cậu phải an ủi họ!
Ngoài ông nội, bây giờ cậu chính là người đàn ông dũng cảm nhất trong gia đình, cậu phải kiên cường thì mới có thể chống đỡ được cho mọi người trong gia đình này chứ!
"Mẹ, đừng khóc, mẹ đừng khóc nữa được không?" Nhan An Mỹ thấy Nhan Nhã Tịnh khóc dữ dội đến như vậy, cô bé cũng vội an ủi cô.
Nhưng còn chưa dỗ được Nhan Nhã Tịnh thì bản thân cô bé cũng đã khóc tới mức thở không ra hơi.
"Mẹ, đừng khóc nữa, ba ở trên trời cũng nhất định không hy vọng mẹ buồn thế này đâu." Nhan An Bảo cố nén nước mắt, nói với Nhan Nhã Tịnh như ông cụ non: "Mẹ, mẹ phải kiên cường lên, cho dù có là vì con và An Mỹ thì mẹ cũng phải kiên cường lên!"
Nhan Nhã Tịnh cũng hiểu mình phải kiên cường lên, cho dù có là vì con hai con thì cô cũng phải kiên cường. Bọn chúng đã vĩnh viễn mất ba rồi, cô càng phải kiên cường mới có thể cho chúng một tổ ấm gia đình.
Nhưng cái gọi là kiên cường ấy, nói thì dễ mà làm lại rất khó.
Cô đã từng rất kiên cường, lúc mẹ cô qua đời, em trai thành người thực vật, bạn trai và chị gái phản bội, cô vẫn có thể hiên ngang vượt qua được tất cả.
Nhưng riêng người đàn ông này lại có thể hòa tan hết mọi quật cường của cô, anh đã quá cưng chiều cô, khiến cô quên mất kiên cường là như thế nào. Mà bây giờ, người đàn ông nay lại không cần cô nữa…
Anh Lưu, xin anh hãy quay về được không?
Nhan Nhã Tịnh thét gào từng tiếng đứt quãng trong lòng.
Nhưng còn anh, cuối cùng vẫn không quay trở về.
Ba tháng sau.
Đoàn phim "Thịnh Thế Y Phi" đóng máy, Tôn Lệ làm chủ tiệc mời mọi người cùng đến Lam Điều chơi đêm, uống một đêm không say không về.
Nhan Nhã Tịnh không thích những buổi xã giao thế này, nhưng dù sao cũng là tiệc đóng máy của đoàn phim, Tôn Lệ đặc biệt yêu cầu cô nhất định phải đến. Cô cũng không thể không nể mặt Tôn Lệ được, sau khi gọi điện cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xong, cuối cùng cô vẫn phải đến Lam Điều.
Từ sau vụ tai nạn xe của Lưu Thiên Hàn, Thịnh Vân Hiên đã bảo Nhan Nhã Tịnh dọn về nhà tổ của nhà họ Lưu ở chung, dù Lưu Thiên Hàn không còn nhưng cũng không thể thay đổi được việc Nhan Nhã Tịnh là con dâu, bà muốn giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh chăm sóc hai đứa nhỏ.
Trước đây Nhan Nhã Tịnh và Thịnh Vân Hiên từng có hiểu lầm, nhưng sau khi hiểu lầm được hóa giải thì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, không giống mẹ chồng nàng dâu mà đổi lại càng giống mẹ con ruột hơn.
Cô cũng rất cảm kích ý tốt của Thịnh Vân Hiên, nhưng cô vẫn muốn ở lại biệt thự Tầm Viên hơn.
Ở Tầm Viên, nơi nơi đều có những ký ức ngọt ngào khi sống chung của cô và Lưu Thiên Hàn. Cô ở đây thì sẽ giống như Lưu Thiên Hàn vẫn còn sống.
Cô cũng có thể giả vờ như anh còn sống.
Giả vờ rằng anh chỉ đi công tác thôi, còn mình thì là cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà. Chỉ có như thế Nhan Nhã Tịnh mới đủ nghị lực để sống tiếp.
Nhan Nhã Tịnh đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên bước đi hơi mất hồn, không ngờ lại không cẩn thận mà vô tình va vào một người đàn ông.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Nhan Nhã Tịnh không muốn gây thêm phiền phức nên vội xin lỗi người đàn ông mà mình va trúng. Khi cô ngước mặt lên, cô chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng tại chính giây phút ấy.
Anh Lưu!
Người đang đứng trước mặt cô lại chính là anh Lưu!
Đôi lông mày ấy, sống mũi cao ấy, cánh môi mỏng hoàn hảo không chê vào đâu được ấy. Và cả cảm giác quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, người này không phải là Lưu Thiên Hàn thì còn có thể là ai nữa!
"Anh Lưu!" Nhan Nhã Tịnh nhào vào lòng người đó, ra sức ôm lấy anh, như thể dùng hết sức bình sinh để ôm cái ôm này.
"Anh Lưu, em biết ngay là anh sẽ không bỏ rơi em mà! Em biết ngay là anh nhất định sẽ trở về!" Nhan Nhã Tịnh rất sợ tình cảnh này sẽ giống như vô số lần trong mơ mà cô gặp phải. Cô đã dùng hết sức lực để ôm Lưu Thiên Hàn nhưng anh vẫn sẽ tiêu tan đi trong vòng tay của cô. Cô càng ra sức ôm chặt anh hơn, hận không thể khảm anh vào trong máu thịt của mình, chỉ như vậy thì bọn họ mới không xa rời nhau nữa.
Sau khi vui mừng khôn xiết qua đi, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại uất ức không nói nên lời: "Anh Lưu, rõ ràng anh còn sống, vì sao lại không đến tìm em? Anh Lưu, anh có biết khi mất anh, em đã rất buồn không hả!"
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy được một chữ buồn vẫn chưa đủ để hình dung cuộc sống sống không bằng chết của cô khi mất đi anh. Cô vừa làm nũng vừa oán trách thêm một câu: "Anh Lưu, em buồn khổ đến chết luôn đấy!"
"Nhưng miễn là anh còn sống, dù anh không tới tìm em, dù anh có khiến em buồn khổ thì em cũng sẽ không trách anh."
"Anh Lưu, miễn sao anh quay về là tốt rồi."
Cái đầu nhỏ dán chặt vào trước lồng ngực rắn chắc của anh, tham lam ngửi lấy mùi cỏ nhàn nhạt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn trên người anh, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Cô thật sự rất muốn khoảnh khắc này là mãi mãi, đời đời kiếp kiếp.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp cảm nhận đủ hơi ấm đã mất từ lâu này thì cơ thể cô đã bị người đàn ông đẩy ngã văng ra đất, không chút thương tiếc.
"Cô nhận nhầm người rồi! Tôi không quen biết cô!"
Cơ thể đau đớn khiến cho Nhan Nhã Tịnh thoáng sững sờ. Đây chính xác là anh Lưu mà, dù trên thế giới này có hai người giống hệt nhau đi nữa, nhưng cảm giác mà họ mang lại không thể hoàn toàn giống nhau được.
Cô yêu anh sâu đậm như vậy, không thể nào nhận sai người được. Cô hoàn toàn chắc chắn đây chính là anh Lưu!
Nhưng vì sao một anh Lưu dịu dàng lại thô lỗ với cô như vậy, còn nói cô nhận nhầm người nữa?
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy uất ức đến khó chịu, cô không quan tâm cơn đau trên người mình nữa, đáng thương đứng dậy khỏi mặt đất rồi lại nắm chặt lấy đôi bàn tay khớp xương rõ ràng của anh.
"Anh Lưu, em biết anh không thích em gọi anh là "anh Lưu", nhưng em đã gọi mãi thành quen rồi, khó sửa lắm!"
Nhan Nhã Tịnh áp xuống sự xấu hổ khi bị đẩy ra giữa chốn đông người, cô tiếp tục tươi cười như hoa để nói với anh: "Anh Lưu, em cũng không phải là cháu của anh, em là vợ anh! Ông xã, cuối cùng anh cũng đã trở về rồi!"
Nhan Nhã Tịnh lại tiếp tục ôm chặt lấy anh: "Em biết ngay mà, miễn em vẫn còn chờ thì nhất định anh sẽ quay về!"
"Buông ra!"
Âm thanh lạnh như băng khiến Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình.
Sự lạnh lùng không chút cảm tình này không giống như đang ngụy trang, nhưng mà anh Lưu nâng niu yêu chiều cô, coi cô như bảo vật thì sao có thể thốt ra giọng điệu như thế này với cô được?
"Anh Lưu, anh làm sao vậy? Sao anh…"
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói xong, cơ thể cô lại lần nữa bị anh đẩy ngã xuống đất không chút thương tiếc: "Cút!"
Cút?
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đau xót, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn trào ra ngoài.
Cô đã tưởng tưởng không biết bao nhiêu lần về kỳ tích xảy ra, tưởng tượng về cảnh trùng phùng giữa cô và anh Lưu. Mỗi một hình ảnh mà cô tưởng tượng đều là ngọt ngào mà ấm áp, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh mặt anh Lưu lạnh bằng rồi bảo cô cút như thế này.
Còn đẩy cô ngã nữa.
Mất một lúc lâu sau Nhan Nhã Tịnh mới tìm về lại giọng nói của mình, cô nghẹn ngào hỏi: "Anh Lưu, anh làm sao vậy? Em đã làm gì khiến anh tức giận phải không? Vì sao anh… lại muốn em cút?"