Cái tát của Chu Tịnh còn chưa giáng lên mặt Nhan Nhã Tịnh thì tay cô ta đã bị Lưu Thiên Hàn bóp chặt lấy, đau đến hoài nghi nhân sinh.
"Cậu hai Lưu, mau buông tay, buông tay ra! "
Tiểu thư nhà giàu như Chu Tịnh chưa từng chịu đau như vậy, cô ta đau đến mức rớt nước mắt, đáng thương hề hề mà nhìn Lưu Thiên Hàn: "Cậu hai Lưu, đau lắm! Anh buông tay được không? Tôi thực sự đau lắm đó! "
Cung Tư Mỹ mặc dù rát đau đầu với đồng đội heo như Chu Tịnh, nhưng dù sao sau này còn cần Chu Tịnh làm việc cho cô ta, lúc này đây cô cũng không thể bỏ mặc làm ngơ được.
Cô ta bước lên một bước, bày ra bộ dạng vì đại cục nói với Lưu Thiên Hàn: "Anh Gia Thành, Tiểu Tịnh không phải cố ý chọc tức anh đâu, anh tha cho cậu ấy lần này được không? "
Lưu Thiên Hàn không có chút ý định gì là muốn tha cho Chu Tịnh, đôi mắt lạnh lẽo của anh lạnh lùng ghim trên khuôn mặt của Chu Tịnh: "Nói! Ai là hồ ly tinh! Ai là rác rưởi! "
Chu Tịnh trong tiềm thức muốn nói chính là Nhan Nhã Tịnh cái đồ góa phụ không có liêm sỉ, nhưng đối diện với đôi mắt không có tý độ ấm nào của Lưu Thiên Hàn thì lười lày cô ta không dám nói ra khỏi miệng.
Cô ta chỉ có thể ấp úng nói với Lưu Thiên Hàn: "Cậu hai Lưu, tôi sai rồi, về sau tôi không dám chọc tức anh nữa, tôi thật sự rất đau, anh tha cho tôi đi được không? "
Thấy động tĩnh của bọn họ ở đây thu hút chú ý của không ít người vây quanh bên ngoài, Nhan Nhã Tịnh không muốn làm to chuyện, liền ôm lấy tay của Lưu Thiên Hàn, mỉm cười nói: "Anh Lưu, bỏ cô ta ra đi! Em sợ làm bẩn tay anh! "
Sắc mặt Chu Tịnh trong nháy mắt không thể khó coi hơn được, mà nghe xong Nhan Nhã Tịnh nói xong, gương mặt anh tuấn của Lưu Thiên Hàn lập tức nhuốm lên vài phần ôn nhu.
Anh lạnh nhạt hất Chu Tịnh ra, mỗi một từ anh nói ra đều là lòi cảnh cáo người khác cảm thấy sợ hãi: "Nhan Nhã Tịnh là người yêu của tôi! Tôi nâng niu như bảo bối, bản thân còn không nỡ bắt nát cô ấy, ai mà dám bắt nạt cô ấy, Lưu Gia Thành tôi tuyệt đối không bỏ qua! "
Nói xong Lưu Thiên Hàn không có chút đợi chờ nào, năm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh đi ra khỏi của hàng đồ nam.
Chu Tịnh cứng người tại chỗ, săc mặt cô ta trắng như giấy, rất lâu sau mới tìm lại được ý thức của mình.
Cô ta run rẩy bắt lấy tay Cung Tư Mỹ, lắp bắp nói: "Tiểu…Tiểu Mỹ, cậu hai Lưu …nói vậy là có ý gì? Cái gì mà Nhan Nhã Tịnh là người yêu của anh ta? Anh ta không phải chồng chưa cưới của cậu sao?! "
"Tiểu Mỹ, Nhan Nhã Tịch đồ góa phụ đó sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cô ta dám cướp cậu hai Lục của cậu?! "
Lưu Thiên Hàn công khai đưa Nhan Nhã Tịnh rời đi, Cung Tư Mỹ đã đủ mất mặt rồi, cô không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Chu Tịnh, cô cố gắng giữ vẻ ngoài cao quý tao nhã, mặt đen như đít nồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đồ nam.
"Tiểu Mỹ, cậu nói với tớ đi chứ! Chuyện này rốt cuộc là sao! "
Chu Tịnh không từ bỏ mà đuổi theo sau: "Tiểu Mỹ, cậu kể với tớ đi, đồ góa phụ đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì! Tiểu Mỹ, tớ nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công đạo…"
Đợi đến khi Cung Tư Mỹ và Chu Tịnh đi xa rồi, mấy cô nhân viên bên cạnh mới từ trong drama to tướng vừa rồi hoàn hồn tỉnh lại.
"Cậu hai Lưu với vợ của cậu Lưu thật sự yêu nhau rồi à? Mối quan hệ rắc rối quá đi! "
"Tôi thì lại thấy cậu hai Lưu với Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau rất mlem đó! Mấy người nghĩ đi, một người là phụ nữ đã kết hôn có con mất chồng, còn có thể khiến viên kim cương độc thân như anh Thẩm và cậu hai Lục tranh giành nhau vì cô ấy, Nhan Nhã Tịnh phải có sức hút lướn như thế nào chứ! Tôi hình như có chút sùng bái cô ấy rồi! "
Một cô nhân viên thường xuyên chìm đắm trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài đột nhiên nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Tôi thấy quan hệ giữa cậu hai Lưu và Nhan Nhã Tịnh thật sự rất mlem! Anh trai chồng và em dâu…đây là mối tình thần tiên gì vậy! Thuyền cậu hai Lưu và Nhan Nhã Tịnh tôi chèo chắc rồi! "
"Nói thật, tôi thấy Nhan Nhã Tịnh xứng đáng có tình yêu đẹp nhất. Từ vụ náo bệnh viện ở bệnh viện đông y tôi đã bắt đầu quan tam đến Nhan Nhã Tịnh rồi, tôi thấy cô ấy không giống người sẽ đi cướp chồng chưa cưới của người khác. Nhất định là do cậu hai Lục theo đuổi cô ấy! "
"Đúng vậy, Hội ái hữu tối hôm đó tôi có đi, Nhan Nhã Tịnh cũng không có câu dẫn anh Thẩm! Là anh ta cứ quấn lấy Nhan Nhã Tịnh! Lẽ nào mấy người không thấy Nhan Nhã Tịnh đẹp mắt hơn Cung Tư Mỹ sao? Nếu tôi là đàn ông tôi nhất định sẽ thích Nhan Nhã Tịnh hơn.
– ——-
Chuyện lúc tối, Cung Tư Mỹ vốn đã tức muốn ói máu, nếu mà để cô ta nghe thấy lời bàn tán của nhân viên trong của hàng, cô ta nhất định sẽ tức đến ói máu mà chết…
Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh đến một cửa hàng giày nữ dưới trướng Tập đoàn Lưu Thị.
Nhan Nhã Tịnh không ngờ tới Lưu Thiên Hàn lại muốn mua giày cho cô, nhưng Lưu Thiên Hàn lại rất cố chấp, cứ muốn mua cho cô đôi giày.
Nhan Nhã Tịnh đấu không lại, chỉ còn cách vào chọn giày, vốn dĩ là cô muốn mua một đôi giày da mũi nhọn cơ, ai ngờ vừa vào cửa Lưu Thiên Hàn đã nói với nhân viên: "Tôi cần một đôi giày nữ có dây giày! "
Giày có dây?
Nhan Nhã Tịnh vô thức cúi xuống nhìn giày của mình, để hợp với cái váy mặc hôm nay, cô đi một đôi giày da màu trắng lọ mu bàn chân, cái loại giàu da xỏ một phát này quả thực không có dây giày.
Nhưng tại sao Lưu Thiên Hàn cứ muốn mua giày có đay cho cô vậy, lẽ nào anh Lưu cuồng giày có dây?
Nhan Nhã Tịnh biết mỗi người ít nhiều gì cũng có sở thích đặc biệt gì đó, nhưng tưởng tượng lạnh lùng cao quý như anh Lưu đây lại ôm hai cái dây giày, một bộ say mê không gì bằng, Nhan Nhã Tịnh vẫn có chút ngổn ngang khó nói.
Nhân viên trong tiệm nghe xong yêu cầu của Lưu Thiên Hàn cũng ngơ ra, dù sao đôi giày da phong cách thục nữ vẫn hợp với bộ váy của Nhan Nhã Tịnh hơn.
Nhưng nhân viên biết vị sếp lớn này, anh nói một, cô nào dám nói hai chứ.
Giày có dây thì thường giày thể thao có rất nhiều, nhưng cửa hàng này chủ yếu bán giày da hàng hiệu top đầu thế giới, tìm một đôi giày có dây quả thực là khó.
Nhân viên dưới ánh mắt mong chờ mà lanh lùng của Lưu Thiên Hàn, cuối cùng dưới sự nỗ lực trong nơm nớp lo sợ cũng tìm thấy một đôi giày da có dây giày theo phong cách nước Anh.
Nhìn thấy đôi giày này, Lưu Thiên Hàn cười hài lòng, cởi đôi giày trên chân Nhan Nhã Tịnh xuống.
Nhan Nhã Tịnh nằm mơ cũng không ngờ đến Lưu Thiên Hàn sẽ chủ động cởi giày cho cô, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp ngơ luôn rồi.
Nhân viên đang toàn tâm toàn ý phục vụ Lưu Thiên Hàn cũng ngơ luôn, mọi người đều nói boss lớn nhà bọn họ cao lãnh cấm dục, ai mà ngờ đến boss lớn cả ngày đáng sợ như muốn ăn thịt người khi mang giày cho một người con gái lại dịu dàng như vậy!
Lưu Thiên Hàn cẩn thận đi đôi giày mới lên chân Nhan Nhã Tịnh, anh nửa ngồi xổm trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh vốn dĩ đã đẹp trai, góc nghiêng lại dịu dàng như vậy, kết hợp với khí chất cao quý lại càng đẹp đến mức muốn gào thét!
Được Lưu Thiên Hàn hầu hạ cẩn thận như vậy, Nhan Nhã Tịnh rất không quen, nhìn thấy Lưu Thiên Hàn xỏ giày cho cô xong, vẫn còn đang thắt dây giày cho cô, Nhan Nhã Tịnh lại càng không tự nhiên.
Cô đỏ mặt nói nhỏ: "Anh, em tự buộc dây giày được. "
Lưu Thiên Hàn không có ý định dừng lại, thắt dây giày xong, anh ngẩng đầu lên, mắt sáng trưng nhìn Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt nóng bỏng như vậy, nhưng lại là sự nghiêm túc mà trước đây chưa từng có.
"Nhã Tịnh,'tên mặt trắng' đó giúp em buộc dây giày, anh cũng đã giúp em buộc dây giày rồi, anh sẽ đối tốt với em hơn tên đó, về sau em thích anh nhiều hơn một chút được không? "