CHƯƠNG 1664
Nhưng từ khi anh tỉnh dậy từ trạng thái thực vật thì anh chưa từng làm qua chuyện như vậy, mà Lưu Gia Thành trước đây không thể nào có quen biết gì với cô.
Nếu như đã khôn quen biết thì sao lại có thế mặc kệ tất cả mà chắn thay cô chuyện nguy hiểm như vậy!
Chẳng lẽ đúng thật giống như cô nói, anh thật sự là Lưu Thiên Hàn?!
Điều này là không thể nào!
Anh lắc mạnh đầu, mặc dù anh đã mất trí nhớ nhưng có một số thứ trong tiềm thức thì anh vẫn rất rõ ràng, anh vô cùng xác định anh chính là Lưu Thiên Hàn, nếu như đến cả bản thân mình anh cũng nhận sai thì anh sống trên đời này là bi ai biết bao chứ!
Anh chỉ có thể là Lưu Gia Thành!
Còn về những hình ảnh kỳ quái kia thì cứ coi như là nằm mơ giữa ban ngày đi!
Lúc Nhan Nhã Tịnh tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Vừa mở mắt ra cô liền vô thức sờ bụng dưới của mình.
Không có cảm giác không thoải mái khi phá thai.
Cô vội vàng bắt lấy mạch của mình, may là đứa con vấn còn.
Nhớ đến tối qua là Lưu Thiên Hàn đưa cô đến đây, cô liền tìm kiếm hình bóng của anh khắp nơi nhưng đáng tiếc cô lại không tìm được.
Nhan Nhã Tịnh rũ mắt xuống, có chút thấp thỏm nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, là anh đưa cô đến đây thì có lẽ anh cũng đã biết chuyện cô mang thai rồi.
Cô căng thẳng cắn ngón tay của mình, anh sẽ vì đứa trẻ này mà quay lại với cô hay là sẽ ép cô phá cái thai này đi đây?!
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Hai vị bác sĩ đi vào, bọn họ nhìn nhau một cái, vị bác sĩ đi phía trước mở miệng trước: “Nhan Nhã Tịnh đúng không? Gô tỉnh rồi thì bây giờ có thể làm phẫu thuật được rồi. “
“Phẫu thật? Phẫu thuật gì chứ? ” Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
“Cô vẫn chưa biết sao? ” Vị bác sĩ còn lại một mặt nghi hoặc: “Chẳng lẽ đây không phải quyết định chung của hai người sao? “
“Quyết định chung gì chứ? ” Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói cái gì: ‘Các người có thể nói rõ hơn một chút được không? “
Hai vị bác sĩ kia còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của bọn họ không hẹn mà cùng lúc vang lên.
Hai người bọn họ gần như là nghe điện thoại cùng lúc, nghe xong thì trong ánh mắt bọn họ nhìn cô đều mang một nét đồng cảm.
Nhan Nhã Tịnh không thích bị người khác dùng ánh mắt đồng cảm như vậy nhìn cô, bởi vì người mà mọi người hay đồng cảm với là kẻ yếu, mà cô lại không thích kẻ yếu.
“Cơ thể tôi không có chuyện gì đúng không? Nếu như không có chuyện gì thì tôi ra viện đây. “Nhan Nhã Tịnh rút ống dịch trên tay ra liền xuống giường.
Cô còn chưa kịp xuống giường thì một vị bác sĩ đã lên trước một bước, dùng sức giữ lấy tay cô. ĩ “Thả tôi ra! ” Trong lòng Nhan Nhã Tịnh có một cảm giác bất an càng ngày càng nồng đậm hơn: “Anh hai đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ tôi đưa cô đi làm phẩu thuật. “
“Tôi không có bệnh, tại sao phải làm phãu thuật?! Tôi không làm! ” Nhan Nhã Tịnh ý thức được gì đó, cô đến giày cũng không kịp đi liền chạy ra ngoài, nhưng cô còn chưa chạy được ra ngoài thì đã bị vị bác sĩ khác chặn lại ở cửa.