Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1502

Cô ta cũng chợt hiểu răng mình chỉ đang tự chuốc nhục khi làm vẻ trước mặt Lâm Tiêu.

Kiều Hinh nhặt áo choàng rơi trên mặt đất lên và chầm chậm khoác lại lên người, nhưng cho dù cô ta khoác kín đến đâu, cơ thể vẫn không thể kiểm soát được sự lạnh lẽo.

Lâm Tiêu vừa rồi ra tay rất mạnh, cổ họng cô ta vấn còn hơi đau.

Cô ta hắng giọng, trầm giọng nói: “Đúng vậy, Lâm Tiêu, em dã gạt anh, Thanh Ca không phải con anh, nhưng Thanh Ca rất thích anh, em hi vọng anh có thể thường xuyên tới thăm nó.

“Lâm Tiêu, em biết anh không muốn gặp Thanh Ca, nhưng có lý do anh bắt buộc phải đi, bởi vì Thanh Ca là con của em và Kha Nham.

Kiều Hinh vừa nói vừa mở một bức ảnh trong điện thoại.

Trong ảnh, Kha Nham đang ôm trọn lấy Thanh Ca mới sinh và Kiều Hinh vào lòng, trông rất hạnh phúc.

Nhìn tấm ảnh này, trong mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là hoài niệm khôn xiết.

Kha Nham, người anh em tốt của anh, đã từng làm việc không ngại sống chết vì anh, sau đó, anh ta cũng vì nhà họ Lâm mà chết.

Anh không ngờ rằng Thanh Ca lại là con của Kha Nham.

Nếu Thanh Ca là con của anh, anh có thể không cần con bé, nhưng con bé là con của Kha Nham, bất kể là vì ân tình hay lý do nào khác, anh đều không thể bỏ mặc sự sống chết của Thanh Ca.

Kiều Hinh tiếp tục nói: “Lâm Tiêu, thực ra anh nên coi thường em, em cảm thấy mình thật ích kỷ và ghê tởm. Em đã sinh đứa con của Kha Nham, nhưng em vẫn muốn tìm cho nó một người cha rẻ tiền .’ “Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, em sẽ chăm sóc Thanh Ca thật tốt. Cho dù con bé chỉ còn sống được một ngày, em cũng phải ở bên con.”

“Lâm Tiêu, em thật sự không muốn nói lời này ra, thích anh bao nhiêu năm qua, nói ra lời này em thực sự không cam tâm, nhưng Kiều Hinh em không phải là kiểu phụ nữ cố chấp. Câu này em sẽ nói ra.

“Lâm Tiêu, chúc anh và Tô Thu Quỳnh hạnh phúc, hanh phúc… đến già.”

Nói xong, Kiều Hinh quay người và lao về phía cầu thang.

Khoảnh khắc quay lưng đi, Kiều Hinh muốn khóc, nhưng cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô ta tựa hồ đã có một giấc mộng đẹp không chân thực kéo dài nhiều năm, vốn tưởng rằng khi tỉnh lại sẽ rất đau khổ, nhưng bây giờ cô ta chợt phát hiện ra, sau khi tỉnh lại từ một giấc mộng không chân thực, thứ còn lại không phải nỗi đau mà là một sự giải thoát.

Lâm Tiêu không ngờ răng Kiều Hinh lại đột nhiên nghĩ thông, nhưng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều sau khi không còn bị cô ta quấy rầy nữa.

Anh mở khóa điện thoại muốn gọi cho Tô Thu Quỳnh để giải thích thì lại phát hiện trong điện thoại của mình có một tin nhắn chưa đọc của Tô Thu Quỳnh.

Cô nói, Lâm Tiêu, tạm biệt.

Tay Lâm Tiêu run lẩy bẩy, điện thoại trong tay rơi xuống đất.

Tạm biệt?

Cái gì gọi là tạm biệt?

Nhận ra điều gì đó, Lâm Tiêu nhanh chóng mở cửa căn hộ, điên cuồng lao vào bên trong, phát hiện đồ dạc của Tô Thu Quỳnh trong căn hộ đã hoàn toàn biến mất.

Ngay cả bàn chải đánh răng và khăn tắm mà Tô Thu Quỳnh dùng trong phòng tắm cũng không thấy đâu.

Sạch sẽ như thể Tô Thu Quỳnh chưa từng sống ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK