Chương 1585
Cô tối nay mang giày cao gót đế mảnh, bị ngã mạnh xuống đất như vậy, mắt cá chân bị treo vô cùng đau đớn, trong lúc nhất thời, cô đau đến mức không thể bò dậy.
Đợi đến lúc cô bò được dậy từ trên mặt đất, anh đã sớm lái xe rời đi, đêm tối mênh mang, cô tìm không thấy bóng dáng anh nưa.
Thấy chiếc điện thoại rơi dưới đất đã bị anh cầm đi, Nhan Nhã Tịnh móc điện thoại của mình ra bắt đầu gọi điện thoại cho anh.
Cô liên tiếp gọi rất nhiều lần, đầu kia điện thoại truyền đến đều là một giọng nữ máy móc.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Anh không nhận điện thoại, không sao cả, cô vấn có thể gửi tin nhắn cho anh.
Cô mở app chat, gửi đi từng tin từng tin nhắn níu kéo, nhưng cả chuôi tin nhắn mà cô gửi đi đó giống như đá chìm đáy bể, thậm chí, nửa chút gợn sóng cũng không nổi lên.
Nhìn thấy bọn họ gây đến bế tắc như vậy, nhân viên của uỷ ban cũng biết là vụ đăng ký tối nay là đăng ký không thành rồi.
Mấy nhân viên bên trong an ủi cô một chút, liên đóng của, tan làm, về nhà với vợ con.
Nhan Nhã Tịnh chán nản ngồi xổm trước cổng uỷ ban, trời đất rộng lớn, nhưng cô lại không biết mình nên đi đâu về đâu.
Yêu anh, liên đem anh đặt ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim, anh đột nhiên không cần cô nữa, ngọn đèn sáng trong lòng cô cũng tắt mất rồi, xung quanh đều là u ám chết lặng, không cách nào giúp cô Soi sáng con đường phía trước nữa.
Nhan Nhã Tịnh lại nhìn điện thoại một lần nữa, anh vấn không trả lời tin nhắn của cô.
Lần trước bọn họ cãi nhau, anh mặc dù quyết tâm muốn chia tay với cô, nhưng chí ít vẫn chịu trả lời tin nhắn của cô, nhưng lần này anh hoàn toàn không thèm để ý đến cô nữa rồi.
Nhưng dù cho anh lòng dạ sắt đá, cô vân sẽ không từ bỏ!
Nhan Nhã Tịnh cắn răng gõ bàn phím điện thoại, “Anh hai, em sẽ luôn đợi anh ở trước cổng uỷ ban, nếu anh không đến, em sẽ đợi mãi ở đây!”
Sau khi Nhan Nhã Tịnh gửi xong tin nhắn này, liền thấp thỏm đợi anh trả lời.
Không có.
Vẫn là đá chìm đáy bể.
Đêm mùa hè, mưa nói đến là đến, vừa nấy còn là gió mát trăng thanh, thoắt một cái đã mây đen mù mịt.
Ngay sau đó là mưa như chút nước đổ.
xuống, thoát cái xối cho Nhan Nhã Tịnh ướt như chuột lột.
Trước cổng uỷ ban không có mái hiên che chắn, các công trình kiến trúc xung quanh đều là kiểu thiết kế này, ngay cả một chỗ trú mưa cũng không có.
Nhan Nhã Tịnh không thích dầm mưa, cô bị dầm tới có chút khó chịu, nhưng cô sợ cô tìm được chỗ trú mưa rồi, anh lại đến đây, cô và anh lại lỡ mất nhau.
Cho nên, cô cứ cố chấp ngồi xổm ở trước cổng uỷ ban, trông đợi anh có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nắm lấy tay cô, nói một câu, Nhan Nhã Tịnh, anh luyến tiếc em.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, cô còn rất có tâm từ tìm vui trong đau khổ đấy.
Nhìn màn mưa dày đặc trước mặt, cô nhịn không được nhớ lại những bộ phim ngôn tình chiếu lúc tám giờ mà cô đã xem trước kia.