Chương 1592
Đã có lúc, anh coi cuốn sổ đỏ trên đó in tên Lưu Gia Thành của anh và tên cô như là bảo vật, nhưng bây giờ, trong lòng anh, nó cũng như cô, hoàn toàn là đồ bỏ đi!
Thấy anh không nói gì, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng rằng mọi chuyện có thể thay đổi, cô ngẩng mặt lên, đáng thương nhìn anh: “Anh hai, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!
Em lấy mạng sống của mình hứa với anh, em về sau, em sẽ luôn đối tốt với anh!”
“Em sẽ yêu anh yêu anh rất nhiều, yêu anh bằng cả trái tim!”
“Anh hai, em bảo đảm với anh, những lời mà em nói, em sẽ luôn đảm bảo thực hiện nó! Nếu em không yêu anh, em nguyện bị sét đánh, bị ngàn mũi tên xuyên qua!”
“Nhan Nhã Tịnh, những điều này có ý nghĩa gì sao?”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhếch khóe môi, “Những lời này của cô, thật vô vị!”
“Nhan Nhã Tịnh, đã có lúc, tôi còn tưởng cô thực sự yêu Lưu Gia Thành tôi, tôi tin tưởng cô, đáng tiếc, sự ước tín và danh dự của cô, ở trong lòng tôi, sớm tan thành khói mây rồi!”
“Lại còn thề độc? Hừ! Cái khuôn mặt này của cô, làm tôi phát tởm!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi khuyên cô đừng cố nữa! Chẳng phải cô chỉ muốn lừa tôi trở lại và tiếp tục làm người thay thế cho Thiên Hàn sao? Đáng tiếc là tôi, Lưu Gia Thành này, không ngu ngốc như vậy. Mộng tưởng này của cô, không thể thành hiện thực đâu!”
“Anh hai, em không có!” Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa chính mình bẻ gãy cổ, “Anh hai, anh thật sự không phải người thay thế, anh là anh, không thể thay thế! Anh hai, tại sao anh không tin lời em nói? nếu? Anh chỉ dựa vào một bản ghi âm bị người khác cố ý chỉnh sửa rồi khép tội cho em, điều đó thật không công bằng với em!”
“Không công bằng?”
Lưu Thiên Hàn ánh mắt lạnh sắc như băng tẩm độc, “Nhan Nhã Tịnh, đoạn ghi âm kia, lẽ nào là có người kề dao vào cổ ép cô nói sao?!”
“Không! Không có ai ép buộc cô cả! Cô đều chỉ nói những lời trong lòng cô! Nhan Nhã Tịnh, nếu cô nói là không công bằng, vậy cô dùng loại thủ đoạn đó lừa tôi. Cô coi tôi là thế thân cho Thiên Hàn, cô đối xử với tôi như thì là công bằng?!”
“Cút đi! Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Vì cô là vợ của Thiên Hàn, tôi không muốn làm gì cô cả!”
Dừng một chút, Lưu Thiên Hàn nói tiếp, rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Nhưng nếu cô vần cố chấp trong nỗi ám ảnh của mình, tiếp tục làm tôi thấy kinh tởm, tôi Lưu Gia Thành, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Sống không bằng chết!
Hai Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, nhưng cuối cùng, lại cười lên một tiếng đầy thê lương.
Bây giờ, anh không cần cô nữa, mà chọn ở cùng với Cung Tư Mỹ, cô coi như sống không bằng chết rồi, anh còn muốn cô sống không bằng chết như thế nào nữa?
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn đang ôm lấy mình, Lưu Thiên Hàn thô bạo lắc cánh tay của mình, hung bạo hất cô ra.
Lần này, cô hất va vào cạnh bạn, góc bàn sắc nhọn, đập mạnh vào người cô, cô ngã sõng soài đầy thảm hại ra đất, đau đến mức không gượng dậy được nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô, Lưu Thiên Hàn vô thức muôdn đưa tay kéo cô lên, hơn nữa, cả người cô ướt sũng, trông rất đáng thương.
Anh phát hiện ra rằng, dù hận cô đến chết đi sống lại, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh, vẫn không kìm được đau đớn.
Nhưng khi nghĩ đến đoạn ghi âm đó, Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng không đưa tay ra.