“Trong nhà vệ sinh của nhà họ Điền, có một lọ thuốc diệc cỏ paraquat đã bị vỡ!”
Giọng nói của Trịnh Hiếu không lớn, nhưng lời nói này của anh ta, mấy người hóng chuyện đứng ở bên cạnh anh ta cũng có thể nghe được rất rõ ràng, ông Điền kêu thảm thiết lâu như vậy, hiện trạng cái chết giống như bị trúng độc thuốc diệc cỏ paraquat, điều này chứng minh cái gì?
Ngày càng có nhiều người dần tin là ông Điền có thể thật sự bị chính người thân của mình hại chết, mà Nhan Nhã Tịnh, chỉ là một người chịu tội mà bọn họ tìm!”
Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại của Nhạc Dũng, lập tức dẫn người đi đến bệnh viện, pháp y nhìn thấy một thi thể nằm trên đất, đeo găng tay, ngồi xổm trước thi thể, cẩn thận kiểm tra tình hình của thi thể.
Pháp y nhìn xuống cổ của ông Điền, lại nâng cằm ông ta lên, nhìn khoang miệng ông ta, bước đầu nhận định có lẽ ông Điền bị trúng độc thuốc diệc cỏ paraquat.
Còn về kết quả cụ thể, thì phải đưa về đồn cảnh sát để khám nghiệm tử thi.
Nghe thấy kết quả sơ bộ của pháp y, những người ở xung quanh vốn dĩ vẫn kiên trì ủng hộ Điền Long đòi lại công bằng, lập tức đổi chiều gió.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, xem như là Nhan Nhã Tịnh muốn lấy được nhiều phần trăm hơn, cũng không thể tìm đường chết kê thuốc diệc cỏ paraquat cho ông Điền.
Hơn nữa, ở bệnh viện cũng không có loại thuốc độc như thuốc diệc cỏ paraquat.
Chỉ sợ là, ông Điền đáng thương đã chết trong tay đứa con không hiếu thuận của mình!
“Ba tôi không uống thuốc diệc cỏ paraquat! Ba tôi bị loại bác sĩ lòng dạ độc ác này hại chết! Cảnh sát, các anh phải chủ trì công đạo cho tôi!” Điền Long nghiến răng nghiên lợi lớn tiếng hét lên với cảnh sát: “Tôi không thể để ba tôi chết oan uổng như vậy được, các anh nhất định phải bắt người phụ nữ này ngồi tù!”
“Chát!”
Bà thím béo lúc nãy, cũng chính là cô của Điền Long, hung dữ tát Điền Long một cái.
“Lẽ nào cảnh sát còn nói dối? Anh tôi bị đầu độc thuốc diệc cỏ paraquat mà chết, trong nhà các người còn có lọ thuốc diệc cỏ paraquat bị vỡ, điều này chứng minh cái gì! Nhất định là cậu và người vợ lòng dạ độc ác kia của cậu đầu độc chết anh trai tôi!”
Điền Long sao có thể ngờ đến Điền Liễu lại đột nhiên đánh anh ta, bị đánh đến mơ màng, sau khi phản ứng lại, anh ta vội vàng nói Điền Liễu: “Cô hai, cô hiểu nhầm rồi, không phải cháu, là cô ta! Cháu sao có thể hại chết ba cháu chứ! Ông ấy là ba ruột của cháu mà!”
Điền Long hung dữ trừng mắt với Nhan Nhã Tịnh: “Tại sao cô lại hại chết ba tôi! Tôi muốn cô đền mạng cho ba tôi!”
Nói xong, Điền Long không quan tâm cái gì, không chút do dự bổ nhào về phía Nhan Nhã Tịnh, ông ta vẫn chưa chạm vào người của Nhan Nhã Tịnh, đã bị Lưu Thiên Hàn ném xuống đất.
Lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu càng sâu, anh quay mặt lại nhìn cảnh sát trưởng ở bên cạnh: “Chuyện này, tôi muốn tìm hiểu tường tận!”
Cảnh sát trưởng vội vàng gật đầu, anh ta kêu pháp y đưa thi thể của ông Điền về cục cảnh sát trước, sau đó hai anh cảnh sát đã giữ Điền Long và Trương Huệ, cũng đưa bọn họ về đồn cảnh sát.
Điền Liễu cũng không phải là một người không biết lý lẽ, lúc nãy bà ta kích động như vậy vì bà ta nghĩ Nhan Nhã Tịnh là hung thủ hại chết anh trai bà ta.
Bây giờ chân tướng đã dần dần lộ ra, Nhan Nhã Tịnh vô tội, cháu trai của bà ta, là kẻ tình nghi lơn nhất.
Điền Liễu đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, áy náy nói: “Bác sĩ, xin lỗi, lúc nãy tôi quá kích động, không phân được phải trái, trắng đen nên….”
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn tính toán với Điền Liễu, cô khẽ cười: “Không sao, tôi tin lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, cảnh sát sẽ cho tôi một công chính, cũng cho ông Điền một công chính!”
Điền Liễu khẽ gật đầu, sự đau buồn trong mắt làm thế nào cũng không thể tiêu tan, con trai giết ba, đây là đã tạo nên nghiệp chướng gì! Chỉ sợ anh trai của bà ta chết cũng không nhắm mắt!
Sau khi Quanh Khải bày kế xong chuyện bệnh viện, Nhan Vũ Trúc vẫn luôn quan tâm đến động tĩnh ở trên mạng.
Quang Khải không chỉ mua chuộc vợ chồng Điền Long, con mua thủy quân trước, chỉ cần video lan truyền trên mạng, Nhan Nhã Tịnh sẽ bị bôi đen đến chết.
Cô ta đợi xem, Nhan Nhã Tịnh trở thành con chuột qua đường, người người rủ nhau đánh.
Ở sảnh bệnh viện, cũng có người mà Quang Khải đã mua chuộc, có người túc trực ở đó chụp ảnh, quay phim bất cứ lúc nào để đăng lên mạng.
Ngoại trừ nhìn Nhan Nhã Tịnh bị đánh, cả người nhếch nhác, điều mà Nhan Vũ Trúc mong đợi nhất vẫn là Nhan Nhã Tịnh bị tạt axit vào mặt.
Quang Khải đã bỏ ra 300 triệu để thuê một tên côn đồ, chỉ cần anh ta tạt axit lên mặt Nhan Nhã Tịnh, đời này của Nhan Nhã Tịnh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Người mà Quang Khải tìm, hiệu suất làm việc không tồi, rất nhanh, video Nhan Nhã Tịnh đẩy Trương Huệ bị phát tán trên mạng, nhìn thấy cư dân mạng mắng chửi Nhan Nhã Tịnh, Nhan Vũ Trúc cười không khép được miệng.
Nhan Nhã Tịnh, thật xui.
Cô ta muốn xem xem, đợi sau khi Nhan Nhã Tịnh mất hết danh tiếng, một khuôn mặt vô cùng xấu xí, cô có thể làm gì để giành đàn ông với cô ta!
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị thân thích nhà họ Điền vây quanh, Nhan Vũ Trúc vô cùng thích thú, đặc biệt là nhìn thấy một người đàn ông từ cổng bệnh viện xông vào, cầm axit hất về phía mặt Nhan Nhã Tịnh, Nhan Vũ Trúc càng không kiềm chế được cười thành tiếng.
Hóa ra, nhìn thấy người mình ghét bị ngược đãi là một chuyện sảng khoái như vậy.
Nhan Vũ Trúc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi một lọ to axit kia hắt vào mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ là, axit vẫn chưa tạt lên mặt Nhan Nhã Tịnh, cảnh tượng trong màn hình đột nhiên im bặt.
Nhan Vũ Trúc ra sức ấn điện thoại, đây đã là video đầy đủ nhất rồi, cô ta tìm trên mạng, cũng không tìm được video nào có dài hơn.
Nhưng, sự đắc ý trong lòng Nhan Vũ Trúc không hề giảm đi, cô ta không tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị tạt axit vào mặt, nhưng lần này Nhan Nhã Trúc không thể trốn được.
Cơ thể của cô bị người khác giữ lại, tốc độ của người tạt axit kia lại nhanh như vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để bị tạt thôi.
Đoạn video kia không thể phán tán trên mạng, rất có khả năng là mặt của Nhan Nhã Tịnh sau khi bị tạt axit quá đáng sợ, sẽ khiến các bạn nhỏ sợ hãi, trên mạng đã dịu đi.
Nhan Vũ Trúc cười rạng rỡ, cô ta cầm điện thoại, tiếp tục xem bình luận.
"Loại bác sĩ lòng dạ độc ác như thế này nên đi chết đi!"
"Đúng, tử hình cũng quá lợi cho cô ta rồi, cô ta nên bị chết băm chết dầm, ngũ mã phanh thây!"
"Loại người này, quả thật là ung thư của xã hội, nếu như tôi là cô ta, đã đập đầu vào tường chết từ lâu rồi, sẽ không tiếp tục sống để khiến người ta chán ghét!"
……..
Nhìn thấy những lời chửi rủa ùn ùn kéo đến của cư dân mạng với Nhan Nhã Tịnh, khóe miệng Nhan Vũ Trúc cong lên càng thêm rạng rỡ.
Nhan Nhã Tịnh, thấy cô sống không được tốt, tôi cũng yên tâm rồi.
Nhan Vũ Trúc tiện tay đặt điện thoại xuống bên cạnh, nằm trên ghế quý phi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gần đây Nhan Vũ Trúc luôn bị mất ngủ, nhưng bây giờ vì tâm trạng quá tốt, gần như cô ta vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ.
Nhan Vũ Trúc đang ngủ rất ngon, giọng nói tràn đầy sự lo lắng của Rose vang lên bên tai cô ta.
"Vũ Trúc, em mau tỉnh lại đi! Không hay rồi!'
Nhan Vũ Trúc bị tiếng hét của Rose làm thức giấc, cô ta day day đôi mắt còn đang ngái ngủ, trong giọng nói mang theo sự không vui: "Chuyện kinh ngạc gì nữa? Nhan Nhã Tịnh bị hủy dung hay bị đánh chết rồi?"
"Đều không phải!" Rose lo lắng giậm chân, cô ta há miệng, không biết nói như thế nào, suy nghĩ một lúc, cô ta trực tiếp nói với Nhan Vũ Trúc: "Bỏ đi, em mau lên mạng xem đi!"
Nhan Vũ Trúc nghi hoặc cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy tin tức mới được đề cử trên màn hình điện thoại, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.