Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1660

Nhìn thấy một màn này, đám đàn em của Lý Đại đều bị dọa cho không tự chủ mà lùi về sau một bước, chú ý đến anh cả nhà mình vậy mà lại bị dọa đến nỗi đái ra quần, trong nồi sợ hãi thì bọn chúng còn cảm thấy có chút mất mặt không thốt nên lời.

“Đừng… đừng mà…”

Lý Đại khó khăn mở miệng, lời nói ra mơ hồ nghe không rõ, hắn hiện tại đã không còn lo nghĩ đến được tôn nghiêm anh cả gì đó nữa rồi, hắn chỉ muốn được sống.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của anh cả nhà mình, tên đàn ông đứng ở trước nhất mạnh dạn tiến lên một bước nói: “Cậu hai Lưu, đừng… đừng kích động. Có… có gì thì từ từ nói, từ từ nói. “

“Hal ” Lưu Thiên Hàn cười lạnh: “Người của tôi cũng dám động vào, tôi với mấy người có gì để nói chứ?! “

Người của anh?!

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh quên cả cơn đau trên bụng, anh nói người của anh là đang chỉ cô sao?

Nhưng không pahir anh kiên quyết muốn chia tay với cô sao?

Chẳng lẽ anh đã hồi tâm chuyển ý rồi à?

Trái tim Nhan Nhã Tịnh run nhẹ lên, nếu như anh bằng lòng hồi tâm chuyển ý ròi thì lần này anh đừng mong lại một lần nữa bỏ rơi côi “Cậu hai Lưu, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chúng tôi…

Tên đàn ông đứng sau người kia đẩy hắn ra bước lên trước một bước, hung ác nhìn Lưu Thiên Hàn uy hiếp: “Thả anh cả tao ra! Các người nhất định không muốn đám ranh trong ngôi nhà kia có chuyện gì có đúng không?! Các người mà dám động đến một cọng tóc của anh cả tao thì đám ranh kia, một đứa cũng đừng mong sống được! “

Nghe tên đó nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ lập tức trắng như tờ giấy: “Tiểu An…”

Tên đàn ông kia nghĩ răng sự uy hiếp của mình rất có tác dụng, lưng hắn ta không khỏi thẳng thêm một chút: “Tao đếm đến ba, thả anh cả tao ra! Nếu như tao đếm đến ba xong mà các người còn không thả người, quá một phút tao sai người giết một đứa! “

“Một…

nhiÝi “Bại “

Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không thả người, tên đàn ông đó nghiến răng mở miệng: “Được lắm, nếu như các người đã không biết điều thì đừng trách tao độc ác! “

Nói xong hắn ta liền rút điện thoại ra bắt đầu gọi điện ra lệnh cho mấy tên buôn người còn ở trong nhà, giết người!

Hãn ta gọi rất lâu nhưng điện thoại vẫn không có người nghe, hắn không khỏi có chút nóng nảy, hắn ta vừa định mở miệng chửi thì liền nghe thấy tiếng nói kích động và vui mừng của Nhan An Mỹ.

“Tiểu Anl “

Tiểu An được Lưu Vấn ôm trong lòng cũng nhìn thấy Nhan An Mỹ, khuôn mặt vẫn luôn chết lặng của cô bé cuối cũng cũng có chút ánh sáng, cô bé nhẹ giọng nói: “Tiểu Mỹ, cậu…cậu không có lừa mình. “

Nhan An Mỹ ngại ngùng gãi gãi tóc, thâm thì nói: ‘Baba mình đẹp trai lắm đúng không? “

Tiểu An lập tức đỏ mặt: ‘Anh…anh trai đẹp trai. “

Nhan An Mỹ nhìn khuôn mặt lạnh của Nhan An Bảo không khác gì baba nhà mình, được thôi, anh trai cũng khá đẹp trai đó.

Tên đó thấy đám trẻ con đều được cảnh Sát và người của Lưu Thiên Hàn đuổi đến Sau cứu ra hết, bọn chúng mất đi hết tất cả liền tính toán liều mạng đến cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK