Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1371

Bởi vì Lâm Tiêu từng nghĩ tới có thể tối nay Tô Thu Quỳnh sẽ bị thương, bác sĩ đã nhận lệnh chờ sẵn, vừa rồi nhận được điện thoại từ thủ hạ của anh, bác sĩ rất nhanh đã chạy đến.

Cơ thể Tô Thu Quỳnh mềm nhũn không có sức lực, má cũng sưng vù lên, không cẩn thận kiểm tra thân thể cho cô Lâm Tiêu không yên tâm.

Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh, theo Chiến Mục Hàng lên cùng một chiếc xe.

Tô Thu Quỳnh không thể cử động, nhưng tầm mắt của cô chưa từng rời khỏi vết thương của Chiến Mục Hàng một chút nào.

Lâm Tiêu ngơ ngẩn nhìn sườn mặt hoàn mĩ tinh tế của Tô Thu Quỳnh, trong mắt của cô, chỉ có Chiến Mục Hàng.

Dù cho cô đang ở trong lòng anh, đôi cánh tay anh đang ôm chặt cơ thể cô, anh vẫn cảm thấy cô cách anh thật xa thật xa.

Ngón tay đứt của Chiến Mục Hàng đã được nối lại.

Trên đường, bác sĩ đã đem vết thương của anh ta xử lý rất tốt, rất kịp thời, cộng thêm thời gian anh ta chặt đứt ngón tay còn chưa lâu, sau khi đến bệnh viện làm phẫu thuật, ngón tay của anh ta đã được nối về lại chỗ ban đầu.

Tô Thu Quỳnh rõ ràng đã bị An Trí Dũng tiêm thuốc, cô lại không bằng lòng để bác sĩ kiểm tra thân thể cho cô, nhất định phải đợi Chiến Mục Hàng từ phòng phẫu thuật ra.

Sau khi nghe thấy ngón tay của Chiến Mục Hàng đã được nối lại thành công, vẻ căng thẳng trên mặt cô mới hơi hoà hoãn xuống.

Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu đều ôm cô trong lòng, anh cảm thấy, cô vốn dĩ đã cách anh rất xa rất xa, anh sợ anh vừa buông tay cô liền thật sự bay mất.

Sau khi Chiến Mục Hàng đi ra từ phòng phầu thuật, Tô Thu Quỳnh liền lâm vào trầm mặc.

Lâm Tiêu sợ sự trầm mặc như này, nhưng anh càng sợ Tô Thu Quỳnh mở miệng, anh sợ cô nói, Lâm Tiêu, em phát hiện em không quên được Chiến Mục Hàng, anh càng sợ cô nói, Lâm Tiêu, chúng ta chia tay đi.

Anh không muốn chia tay.

“Lâm Tiêu…”

Tô Thu Quỳnh đột nhiên mở miệng, Lâm Tiêu căng thẳng tới mức mí mắt đều bắt đầu giật.

Anh lúc này, giống như kẻ tội đồ, đang đợi chờ phán quyết cuối cùng của pháp luật.

Giọng nói của anh run rẩy, “Thu Quỳnh…”

Đừng nói chia tay, càng đừng nói người em thích thật sự chỉ có Chiến Mục Hàng, bây giờ em nghĩ rõ ràng rồi, muốn quay lại với anh ta.

“Lâm Tiêu, em muốn đi thăm Chiến Mục Hàng.”

Mặc dù Tô Thu Quỳnh không trực tiếp nói chia tay với Lâm Tiêu, nhưng cô nói lời này, vẫn khiến trái tim của anh chìm xuống từng chút một.

Lâm Tiêu muốn nói, Thu Quỳnh, em đừng đi thăm Chiến Mục Hàng có được không? Em muốn đi thăm anh ta, có phải vì trong lòng em vẫn còn để ý đến anh ta, em muốn cháy lại tình xưa với anh ta, phải không?

Những lời này, Lâm Tiêu đều không nói ra khỏi miệng, anh chỉ có thể cứng ngắc kéo ra một nụ cười, “Được.”

Anh sợ bản thân mình tỏ ra quá dính người, quá nhỏ mọn, Tô Thu Quỳnh sẽ càng ghét anh.

Loại thuốc mà An Trí Dũng tiêm cho Tô Thu Quỳnh, là một loại thuốc khiến thân thể người ta không còn sức lực, dược tính của loại thuốc đó rất mạnh, giờ đã qua lâu như vậy rồi, mà thân thể cô vẫn mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK