Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1303

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng trước mặt Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đang ôm hôn nhiệt tình thì sẽ giống bóng đèn sáng rực 1000W mất. Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn hai người vẫn đang ôm hôn say đắm, liền ôm bó hoa hồng đỏ đi về phía Lê Mặc, chờ đợi số điểm được công bố.

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn vẫn luôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Vàng nhìn bó hoa hồng trong ngực cô, trong lòng anh càng thêm tức giận. Bị Lưu Thiên Hàn nhìn với ánh mắt lăng trì như vậy, dù Nhan Nhã Tịnh có vô tâm đến đâu cũng có cảm ứng.

Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi. Nhan Nhã Tịnh bắt được sự giễu cợt và khó chịu trong mắt Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ anh như muốn nói: Nhan Nhã Tịnh, cô hả hê lắm đúng không?

Có tin tôi sẽ dứt khoát cho cô âm điểm không!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót, anh Lưu sẽ không cho thiết kế của Lê Mặc điểm âm thật đấy chứ?

Vậy lần này bọn họ thực sự bị loại hoàn toàn rồi!

“Nhã Tịnh, tối nay em và Thu Quỳnh làm tốt lắm.” Lê Mặc chân thành nói với Nhan Nhã Tịnh.

Lúc nãy nghe Cao Chí Minh kể lại, anh ta biết chắc quần áo đã bị người khác động tay động chân rồi. Khi ấy trong lòng anh ta vừa cảm thấy nặng nề và phẫn hận, nhưng không ngờ Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lại sửa quần áo khéo như vậy.

Thậm chí còn xuất sắc hơn so với thiết kế ban đầu của anh ta.

Phải nói rằng những thiết kế của anh ta đều là những tác phẩm tuyệt đỉnh hào hoa phong nhã, chỉ cần ban giám khảo chấm điểm công bằng, tối nay anh ta sẽ không thua.

Thấy sắc mặt của Nhan Nhã Tịnh hơi khó coi, Lê Mặc không khỏi lo lắng hỏi: “Nhã Tịnh, sao sắc mặt em khó coi vậy? Em thấy khó chịu ở chỗ nào sao?”

“Lê Mặc, thiết kế của anh rất đẹp.” Nhan Nhã Tịnh thật lòng khen Lê Mặc: “Cho dù tối nay chúng ta có bị loại cũng không phải vấn đề của anh. Anh là nhà thiết kế tốt nhất.”

Lê Mặc vốn là người thông minh, nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, dường như hiểu ra điều gì đó, Lê Mặc vô thức nhìn về phía Cao Chí Minh, thấy anh ta đang cười với vẻ đắc ý.

“Lê Mặc, thiết kế tối nay của anh thực sự rất tuyệt vời, nhưng nhiều lúc trên thế giới này không nói chuyện bằng thực lực.”

Ban đầu khi thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lên sân khấu, nét mặt Cao Chí Minh rất khó coi, nhưng nghĩ tới phần lớn ban giám khảo đều đứng về phía anh ta, trong lòng anh ta lại tràn đầy hả hê.

Tối hôm nay, Lê Mặc đừng hòng thắng!

“Lê Mặc ơi là Lê Mặc, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng anh vẫn là kẻ thất bại dưới tay tôi thôi!”

“Cao Chí Minh, đúng là loại vô liêm sỉ thì đứng đầu thiên hạ! Nếu không phải anh lấy tác phẩm của Lê Mặc đi dự thi thì chưa chắc qua nổi vòng sơ tuyển!” Thấy Cao Chí Minh phách lối như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngứa mắt không nhìn nổi, không nhịn được mà lên tiếng.

“Tác phẩm của Lê Mặc?” Cao Chí Minh cười càng thêm đắc chí và ngông cuồng: “Nhan Nhã Tịnh, tác phẩm đó rõ ràng là của Cao Chí Minh tôi! Chỉ cần tôi nói đó là của Cao Chí Minh tôi, người trên thế giới này đều khẳng định đấy là tác phẩm của tôi!”

“Chỉ cần tôi đoạt giải nhất trong cuộc thi lần này, mọi người sẽ chỉ biết Cao Chí Minh tôi, tôi sẽ được hàng nghìn người vây quanh, Lê Mặc là cái đếch gì chứ!”

“Bây giờ sẽ công bố thành tích của thí sinh số 87 Lê Mặc.”

Cao Chí Minh vừa nói xong, giọng nói của MC trên sân khấu chợt vang lên. Cao Chí Minh cười càng thêm rạng rỡ, liếc mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghe nói cậu hai Lưu muốn cho Lê Mặc âm điểm đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK