Chương 1566
Thấy Nhan Nhã Tịnh giống như tránh ôn dịch mà trốn khỏi bên người anh ta, anh ta không nhịn được có chút dở khóc dở cười.
Cung Trí Cương anh ta trong đời đây là lần đầu tiên suy nghĩ cho người khác như vậy, đáng tiếc, người khác nửa điểm tình cảm cũng không nhận, chỉ coi anh như hồng thuỷ mãnh thú.
Nhìn thấy một màn Cung Trí Cương và Lưu Thiên Hàn vì Nhan Nhã Tịnh mà tranh giành tình cảm, Cung Tư Mỹ hận tới mức móng tay khảm mạnh vào da thịt, cô ta cố gắng duy trì dáng vẻ ung dung phóng khoáng, nhưng hận ý vặn vẹo trong mắt, làm thế nào cũng không khống chế được.
Chu Tịnh cũng nhìn ra được sự phấn nộ của Cung Tư Mỹ, cô ta bức thiết muốn lấy lòng Cung Tư Mỹ, ép xuống nỗi sợ hãi đối với Lưu Thiên Hàn trong lòng, cô ta căng da đầu chỉ trích Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, sao cô có thể như thế này! Vừa dây dưa không rõ với Cậu Cung, vừa vẫn bám chết lấy Cậu Lưu không buông?!”
Nói xong lời này, lồng ngực Chu Tịnh cứ đập bình bịch, cô ta biết, Cung Tư Mỹ đã giúp nhà họ Chu cô ta, cô ta cần phải làm gì đó, nhưng cô ta lại quá sợ Lưu Thiên Hàn, anh bao che khuyết điểm như vậy, cô ta thật lo sợ cô ta sẽ bị anh bóp chết.
Nghĩ đến Cung Tư Mỹ dù gì cũng là cô cả nhà họ Cung, Chu Tịnh vội vàng ôm lấy cánh tay cô ta, có cô ta che chắn trước mặt cô ta, cô ta cũng coi như tìm được không ít cảm giác an toàn.
“Chu Tịnh, nói chuyện không phải là đánh răm, tuỳ tiện bôi nhọ người khác, sẽ phải gánh chịu hậu quả!” Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn Chu Tịnh, từng câu từng chữ nói.
“Cô nói ai đánh rắăm?!” Chu Tịnh cũng là người ưa thể diện, Nhan Nhã Tịnh nói cô ta như vậy, mặt mũi thoáng cái giữ không được.
“Cô nói cô ấy sống chết quấn lấy tôi không buông?” Không đợi Nhan Nhã Tịnh mở miệng, từng chữ lạnh như băng đã thốt ra từ đôi môi mỏng của Lưu Thiên Hàn, “Tôi có lòng tốt đính chính cho cô một chút, cô nói sai rồi, không phải cô ấy bám chết lấy tôi không tha, là tôi chủ động bám lấy cô ấy!”
Chu Tịnh kinh hãi tới mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, cô ta làm thế nào cũng không dám tin, Cậu hai Lưu lại thừa nhận trước mặt mọi người là anh dây dưa đeo bám Nhan Nhã Tịnh!
Quần chúng vây xem cũng bị kinh ngạc đến không nhẹ, bọn họ cảm thấy, hôm nay bọn họ yên tĩnh đứng ở chỗ này, lại bị từng quả từng quả bom dội cho nổ tung, cũng thật kích thích nha.
Cung Tư Mỹ cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ nói ra lời này ngay trước mặt công chúng, sắc mặt cô ta đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa rồi. Anh nói lời như vậy, vậy ở trong lòng anh, Cung Tư Mỹ cô ta tính là gì? Người khác lại sẽ nhìn Cung Tư Mỹ cô ta như thế nào?!
“Nhưng… nhưng Nhan Nhã Tịnh cô ta bắt cá nhiều tay, cô ta không chỉ cùng tổng giám đốc Kiều, còn cùng Cậu Cung… Rất rất lâu sau, Chu Tịnh mới lắp ba lắp bắp nói.
Tâm mắt của Cung Trí Cương chầm chậm thu về từ trên bàn tay năm chặt của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, anh ta thực ra cũng muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, anh ta cưỡng ép dây dưa với cô, chỉ sẽ khiến cô chán ghét mà thôi, không băng, âm thầm mai phục, chờ đợi thời cơ, một chiêu chí mạng.
“Ai nói cô ấy bắt cá nhiều tay?” Trong giọng nói của Cung Trí Cương mang theo sự cảnh cáo nồng đậm, “Cô ấy trước giờ chưa từng dây dưa với tôi, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”
“Về phần Kiều Phong… Sự chán ghét trong mắt Cung Trí Cương càng thêm đậm, còn có nét khinh miệt rõ ràng, “Nhan Nhã Tịnh ngay cả tôi còn không nhìn trúng, lại sẽ nhìn trúng ông ta?!”
Giọng nói của Cung Trí Cương không có bao lớn, nhưng mỗi một chữ mà anh ta nói, đều đập mạnh vào trong tai quần chúng vây xem.
Bọn họ cảm thấy lời anh ta nói vạn phần có lý.
Bất kể nói về phương diện nào, Kiều Phong và Cung Trí Cương đều không có gì để so, nếu Nhan Nhã Tịnh ngay cả Cậu Cung đều không nhìn trúng, đầu óc cô có hố với nhìn trúng một tên đàn ông già mỡ màng!